biển xanh mực phong

Chương 2: Kẻ lạ trong đêm mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời tháng Ba, mưa xuân như sợi tơ rơi nghiêng trên mái ngói Thanh Vi Quan.

Từng giọt nhỏ xuống lá tùng, rơi tách tách trên bậc đá, lấp lánh như những hạt châu.

Cả ngọn núi chìm trong hơi sương mờ, chỉ còn tiếng chuông xa vọng lại từ tháp chính.

Trong căn phòng nhỏ phía tây viện, Mặc Thiên Ngân vẫn ngồi bên bàn, ánh nến hắt lên khuôn mặt trẻ tuổi đầy tập trung.

Trước mặt hắn là một mảnh cơ quan bằng đồng, những bánh răng nhỏ li ti chuyển động theo từng cú vặn tinh tế.

Tay hắn nhanh, nhẹ, mà mỗi đường đều chính xác đến mức đáng sợ.

Khi bánh răng cuối cùng khớp vào nhau, “tạch” một tiếng, con chim gỗ trong tay bỗng vỗ cánh, phát ra tiếng hót trong vắt như thật.

Thiên Ngân mỉm cười.

“Thành rồi...”

Nhưng nụ cười ấy chưa kịp nở lâu, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng bước chân.

Rất nhẹ, nhưng với người quen tĩnh lặng như hắn, liền nhận ra có kẻ đến gần.

Cửa mở.

Một bóng người khoác áo choàng đen, ướt mưa, bước vào.

Ánh nến dao động, hắt lên khuôn mặt lạ — một thiếu niên khoảng tuổi hắn, nhưng ánh mắt sắc lạnh và sâu thẳm như đáy vực.

Thiên Ngân nhíu mày.

“Đêm mưa, người lạ, lại vào tận phòng ta — chẳng hay đạo hữu có ý gì?”

Kẻ lạ không đáp, chỉ đưa tay ra.

Trong lòng bàn tay là một mảnh ngọc vỡ — khắc ký hiệu hình vòng xoáy đôi, biểu tượng chỉ có trong tầng cao nhất của Thanh Vi Quan: phòng cơ mật Tàng Cơ Các.

Thiên Ngân khẽ giật mình.

“Ngươi là ai? Đồ vật này... chỉ người của Tàng Cơ Các mới có!”

Kẻ đó khẽ cười, nụ cười nhạt mà mang theo chút trào phúng:

“Phải, ta từng ở đó. Nhưng giờ, ta không còn là người của Thanh Vi Quan nữa.”

Nghe câu ấy, Thiên Ngân thoáng thấy lạnh.

“Không còn? Ý ngươi là... phản đồ?”

“Phản hay không, chỉ là danh mà kẻ khác đặt.” — hắn đáp, rồi nhìn thẳng vào Thiên Ngân — “Ta đến tìm ngươi, vì chỉ ngươi mới có thể hiểu thứ này.”

Hắn rút trong áo ra một cuộn vải bọc kỹ.

Bên trong là một lõi cơ quan kim loại, hình tròn, khắc kín văn tự cổ.

Thiên Ngân nhìn qua, lập tức nhận ra đó không phải vật thường — đường khắc vi tế như được rèn bằng lửa sét, mỗi khe rãnh đều ẩn giấu một mạch khí lưu thông.

“Đây là... cơ quan hồn mạch?” – hắn khẽ nói, giọng không tin nổi.

Kẻ lạ gật đầu.

“Đúng. Một phần trong Cấm cơ ‘Vạn Hồn Trận’ mà tổ sư Thanh Vi Quan từng phong ấn dưới núi này.”

Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại.

Bên ngoài mưa rơi xối xả, mà bên trong, hai ánh mắt nhìn nhau – một hoài nghi, một kiên định.

Thiên Ngân trầm giọng hỏi:

“Ngươi mang vật này đến ta, muốn ta làm gì?”

“Giải cơ. Mở ra. Hoặc ít nhất, đọc được cấu trúc bên trong. Chỉ có ngươi làm được.”

Thiên Ngân ngửa đầu cười khẽ, nhưng nụ cười đầy cay đắng:

“Ngươi lầm rồi. Thứ bị cấm trong tông, dù ta hiểu, cũng không dám chạm tới.”

Kẻ kia bước lên một bước, giọng hạ thấp:

“Ngươi không muốn biết sự thật sao? Ngươi không từng thắc mắc vì sao Thanh Vi Quan — danh môn chính đạo — lại giam giữ những bí pháp này trong lòng đất, rồi dạy đệ tử chỉ biết đọc kinh, cúi đầu phục đạo?”

Câu hỏi như mũi kiếm xuyên thẳng vào lòng hắn.

Thiên Ngân im lặng rất lâu.

Từ ngày còn nhỏ, hắn đã cảm thấy giữa tông môn và cái gọi là “chính đạo” có gì đó mâu thuẫn.

Người ta nói tu đạo để “hợp thiên”, nhưng càng học càng bị trói buộc bởi hàng trăm giới luật, hàng nghìn điều cấm.

Sau cùng, hắn khẽ thở dài.

“Tên ngươi là gì?”

“Hoàng Thiên Phá.”

Thiên Ngân khẽ gật.

“Tên hay... nhưng nguy hiểm. Được rồi, ta xem thử vật này. Nhưng nếu có gì bất trắc, ngươi phải rời khỏi đây ngay.”

“Ngươi đồng ý?”

“Không phải đồng ý.” — Thiên Ngân đáp, mắt ánh lên tia sáng lạnh — “Ta chỉ muốn biết, cái mà ta tu bấy lâu, có thật là đạo hay chỉ là gông xiềng.”

Đêm ấy, dưới ánh nến mờ, hai thiếu niên cùng ngồi đối diện bên bàn cơ quan.

Bên ngoài, sấm rền.

Một dòng sét xé ngang trời, soi rõ trên vách là bóng hai người – một đang mở khóa, một đang nhìn, ánh mắt đầy lo âu.

Khi cơ quan cuối cùng bật mở, giữa lõi kim loại phát ra ánh sáng xanh u ám, xoáy tròn như mắt rồng.

Trên tấm đồng hiện ra hàng chữ cổ, mờ ảo:

“Thiên cơ nghịch chuyển, đạo diệt nhân sinh.”

Cùng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng sấm dội dữ dội – và từ xa, tiếng trống canh của Thanh Vi Quan vang lên khẩn cấp.

Ai đó đã phát hiện có kẻ xâm nhập.

Thiên Ngân và Thiên Phá nhìn nhau.

Không cần nói thêm, cả hai cùng hiểu:

Đêm nay, số phận của họ đã đổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×