Buổi sáng đầu tiên của tháng Tư, bầu trời trong vắt như vừa được gột rửa qua cơn mưa đêm. Ánh nắng dịu dàng tràn qua khung cửa sổ, phản chiếu lên tách cà phê đang nghi ngút khói. Trong căn phòng nhỏ tầng ba, An Nhiên đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng, khẽ cười với chính mình.
Tấm gương phản chiếu một cô gái hai mươi sáu tuổi — mái tóc buộc gọn gàng, gương mặt thanh thoát, đôi mắt có chút lo âu nhưng vẫn ánh lên sự kiên định. Cô thở dài một hơi, thì thầm như lời động viên:
“Bình tĩnh nào, An Nhiên. Hôm nay là ngày đầu tiên, đừng làm gì ngốc nghếch.”
Trên bàn, chiếc đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười. Cô khoác áo vest, cầm túi xách, khóa cửa lại, bước ra hành lang chung cư. Hương cà phê từ quán nhỏ tầng trệt thoảng lên, hòa cùng mùi nắng sớm và tiếng xe cộ vọng từ con phố dưới kia, khiến cô thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Hôm nay, cô chính thức gia nhập Công ty Truyền thông H.Dream, một trong những công ty sáng tạo nội dung lớn nhất thành phố. Sau gần ba tháng thất nghiệp, cô đã có thể hít thở mùi không khí của công việc mới, nơi người ta tin tưởng giao cho cô cơ hội thứ hai.
Chiếc xe buýt tuyến 19 rẽ vào đường lớn, dừng lại giữa dòng người vội vã. An Nhiên bước lên, chọn ghế bên cửa sổ. Những tòa nhà lùi dần về phía sau, phố xá bắt đầu đông đúc, dòng xe trôi như nước. Cô tựa đầu lên kính, trong đầu bất giác vang lại lời của mẹ tối qua:
“Con gái à, dù có chuyện gì, cứ nhìn về phía trước. Người không còn ở lại bên con, thì con phải học cách sống mà không cần họ.”
Câu nói khiến ngực cô nhói lên, nhưng rồi cô nở một nụ cười rất nhẹ. Quá khứ ấy, cô đã chôn sâu bốn năm. Giờ đây, mọi thứ chỉ còn là ký ức, không đáng để kéo dài thêm.
Tòa nhà kính của H.Dream nổi bật giữa trung tâm thành phố — cao mười lăm tầng, mặt tiền ốp gương phản chiếu ánh nắng chói lòa. Cô đứng dưới nhìn lên, hít sâu một hơi. “Bắt đầu lại thôi.”
Bên trong sảnh chính là mùi nước hoa dịu nhẹ và tiếng giày cao gót lách cách. Một cô gái trẻ mặc đồng phục lễ tân tiến đến với nụ cười chuyên nghiệp:
— Chào chị, chị là nhân viên mới phòng sáng tạo đúng không ạ?
— Vâng, tôi là An Nhiên, nhân viên copywriter mới.
Cô gái lễ tân — bảng tên ghi “Mai Linh – Hành chính nhân sự” — đưa cô tấm thẻ nhân viên mới tinh, kèm theo tập tài liệu giới thiệu công ty.
— Hôm nay chị đến đúng dịp đặc biệt đó nha, tổng giám đốc mới vừa từ nước ngoài về, buổi chiều có cuộc họp toàn công ty để ra mắt.
An Nhiên mỉm cười:
— Vậy à? Giám đốc mới, nghe có vẻ oai ghê.
Mai Linh thì thầm như sợ ai nghe thấy:
— Nghe đồn là người cực kỳ trẻ, tài giỏi, nhưng hơi khó tính. Dạng thiên tài lạnh lùng đó chị.
An Nhiên bật cười khẽ. Trong lòng cô thầm nghĩ, “Thiên tài lạnh lùng thì công ty nào chẳng có vài người.” Cô chỉ hy vọng sếp mới không quá khắt khe, vì bản thân cô vẫn đang trong giai đoạn thích nghi.
Phòng sáng tạo nằm ở tầng 9. Cửa mở ra là không gian đầy sắc màu, những tấm poster treo trên tường, bàn làm việc ngổn ngang ý tưởng và tách cà phê còn dang dở. Giữa đám đông nhộn nhịp ấy, một giọng nói tươi sáng vang lên:
— À, An Nhiên phải không? Mình là Minh Quân, trưởng nhóm sáng tạo. Chào mừng cậu gia nhập đội nhé!
An Nhiên hơi khựng lại vì cách nói chuyện cởi mở của anh. Quân cao, dáng hơi gầy, đôi mắt thông minh ẩn sau gọng kính. Anh bắt tay cô thân thiện, rồi chỉ về phía bàn trống gần cửa sổ.
— Đây, bàn làm việc của cậu. Có gì cứ hỏi mọi người, ở đây ai cũng thân thiện lắm.
Không khí nơi này thật khác. Không còn sự căng thẳng thường thấy trong môi trường văn phòng, mà thay vào đó là tiếng bàn phím, tiếng cười, và năng lượng sáng tạo tỏa ra từ từng người.
An Nhiên mở laptop, xem qua các bản ý tưởng quảng bá cho dự án “Hương Trà Mới”, ghi chú từng chi tiết. Cô nhận ra mình bắt đầu hứng thú thực sự. Cảm giác được làm điều mình yêu thích — viết, sáng tạo, kể chuyện — khiến cô quên đi nỗi bất an ban sáng.
Khoảng mười giờ, Minh Quân đến bên cô, giọng hào hứng:
— Chiều nay có buổi họp toàn công ty đấy. Sếp tổng mới về, nghe bảo từng học ở Mỹ, từng làm trong tập đoàn đa quốc gia. Dữ lắm.
— Cậu biết tên không? – An Nhiên hỏi vu vơ, tay vẫn lướt trên bàn phím.
— Hình như là… gì nhỉ… Trịnh gì đó. À, Trịnh Vũ thì phải.
Bàn tay cô khựng lại. Một thoáng, con trỏ chuột đứng yên giữa màn hình trống.
Cô ngẩng lên, cố giữ giọng bình thản:
— Ờ… tên hay đấy.
— Ừ, nghe sang ghê. Mà hình như là con nhà tài phiệt nữa, nghe đồn thôi. Dù sao sếp mà có background cỡ đó chắc giỏi lắm.
An Nhiên mím môi, cúi đầu làm việc tiếp. Nhưng lòng cô khẽ run. Cái tên ấy — Trịnh Vũ — như một cơn gió lạ lướt qua trí nhớ, mang theo cảm giác vừa thân quen vừa xa xăm.
Không thể nào trùng hợp đến thế… phải không?
Thành phố này lớn lắm, đâu thiếu người tên như vậy.
Giờ nghỉ trưa, An Nhiên cùng đồng nghiệp xuống căn tin tầng 3. Tiếng cười nói, mùi thức ăn, những câu chuyện vu vơ về công việc mới khiến cô thấy dễ chịu hơn.
Minh Quân pha trò không ngớt, còn Mai Linh – cô gái lễ tân buổi sáng – ngồi kế bên, miệng không ngừng kể chuyện:
— Mấy chị biết không, tổng giám đốc mới được gọi là “người không cười”, từng khiến cả ban quản trị đối tác phải nể. Đẹp trai, lạnh lùng, thông minh, lại độc thân nữa.
Cả bàn cười ồ. Một cô nhân viên tóc ngắn trêu:
— Độc thân á? Vậy mấy chị em mình còn hy vọng!
Mai Linh giả vờ lườm:
— Hy vọng thì được, nhưng nghe bảo anh ta không thích phụ nữ lắm đâu, kiểu chỉ biết đến công việc thôi.
An Nhiên cười theo mọi người, nhưng lòng hơi trĩu xuống. Không hiểu sao, cái tên kia cứ quanh quẩn trong đầu.
Cô chưa từng tin vào định mệnh, nhưng linh cảm mơ hồ ấy cứ khiến cô thấy bất an.
Buổi chiều, khi đồng hồ chỉ gần hai giờ, nhân viên các phòng bắt đầu đổ về hội trường tầng 15. An Nhiên xếp lại tài liệu, hít sâu rồi đi cùng Minh Quân.
Cánh cửa thang máy mở ra, trước mắt là một không gian sang trọng, ánh sáng vàng nhẹ bao phủ. Bên trong, hàng trăm người ngồi ngay ngắn, tiếng bàn tán nhỏ rì rào:
— Nghe nói anh ta chỉ mới ba mươi thôi, mà đã được bổ nhiệm tổng giám đốc rồi.
— Trẻ mà tài, chắc gia thế khủng lắm.
— Không biết trông ngoài đời thế nào nhỉ?
An Nhiên chọn hàng ghế gần cuối, cố nép mình giữa đám đông. Cô không muốn gây chú ý, càng không muốn suy nghĩ lung tung nữa. Chỉ là một buổi họp thôi, hết giờ ai về việc nấy.
Tiếng MC vang lên, cắt ngang dòng suy tưởng:
— Xin mời toàn thể nhân viên ổn định chỗ ngồi. Chúng ta vinh dự chào đón Tổng giám đốc mới của H.Dream – ông Trịnh Vũ!
Tiếng vỗ tay vang dậy.
Ánh đèn sân khấu bật sáng. Một người đàn ông cao lớn, vest xám chỉnh tề, bước lên bục.
An Nhiên thoáng ngẩng đầu, và trong khoảnh khắc ấy — thế giới như dừng lại.
Người đàn ông ấy có đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, gương mặt góc cạnh đến mức từng đường nét như khắc bằng ánh sáng. Giọng anh trầm ấm, rõ ràng:
“Chào mọi người. Tôi là Trịnh Vũ.”
Tay cô run lên, tim đập loạn nhịp.
Không thể nào.
Làm sao lại là anh?
Buổi trưa trôi qua nhanh chóng. Ánh nắng ngoài cửa sổ bắt đầu dịu lại, nhuộm một màu vàng nhạt lên sàn văn phòng. An Nhiên ngồi bên bàn làm việc, mắt chăm chú vào màn hình máy tính, nhưng tay cô lại vô thức gõ nhịp theo từng dòng chữ. Trong lòng, một cảm giác lạ len lỏi — vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, vừa háo hức.
Minh Quân nhìn cô từ bên cạnh, cười nhếch môi:
— Có vẻ như em đang lo sợ gì đó. Chưa gặp sếp mới mà đã hồi hộp thế à?
An Nhiên cố gắng mỉm cười, nhưng đôi mắt không giấu được chút bối rối:
— Không… chỉ là tò mò thôi.
— “Tò mò” hay… sợ hả? — Quân tinh nghịch trêu.
An Nhiên lắc đầu, cúi xuống nhìn bàn. Không ai biết rằng trong lòng cô đang dấy lên một cơn sóng lớn, nhắc nhở cô về một người từng in sâu trong ký ức. Bốn năm trước, người ấy đã rời đi, bỏ lại cô với nỗi trống trải không tên. Và bây giờ, anh ấy lại chuẩn bị xuất hiện, ngay trước mắt cô — không phải là tình cũ bình thường, mà là sếp trực tiếp của cô.
Hội trường tầng 15 rộng lớn, ánh sáng đèn trắng nhấp nháy, mọi người đã tụ họp đầy đủ. Tiếng cười nói rì rầm hòa lẫn với âm thanh bước chân vang lên trên sàn gỗ. An Nhiên bước vào, cố giữ bình tĩnh, nhưng từng nhịp tim vẫn đập nhanh. Cô chọn một ghế cuối cùng, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh.
Bỗng nhiên, tiếng MC vang lên khắp hội trường:
— Xin kính mời quý vị chào đón Tổng giám đốc mới của H.Dream — Trịnh Vũ!
Một tràng vỗ tay vang dội. Nhưng với An Nhiên, âm thanh ấy như mờ đi, nhường chỗ cho một cảm giác bất ngờ, thắt chặt ngực cô.
Anh bước ra, dáng người cao lớn, bộ vest vừa vặn, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén nhưng mang một vẻ cô đơn lạ thường. Cảm giác quen thuộc khiến An Nhiên cứng người. Mọi thứ dường như quay chậm lại: ánh đèn chiếu trên mái tóc đen, từng bước chân vững chãi, và khuôn mặt mà cô tưởng đã quên hẳn.
Trịnh Vũ dừng lại ở bục, giọng trầm ấm vang lên:
“Xin chào tất cả các bạn. Tôi rất vui khi được trở về quê hương và dẫn dắt H.Dream phát triển mạnh mẽ hơn. Mỗi người ở đây đều có ước mơ riêng, và tôi muốn cùng các bạn biến những ước mơ đó thành hiện thực.”
An Nhiên cúi đầu, tim đập thình thịch. Cô tự nhủ: “Bình tĩnh đi, An Nhiên… chỉ là sếp mới thôi.” Nhưng cảm giác ấy thật khó chịu — vừa muốn né tránh, vừa không thể rời mắt khỏi anh.
Trong lúc Trịnh Vũ nói, ánh mắt anh vô tình lướt qua hàng ghế cuối nơi cô ngồi. Khoảnh khắc chạm nhau ấy, thời gian như ngừng lại. Một luồng điện nhẹ xẹt qua, khiến cô khẽ run rẩy. Anh nhìn cô, không nói gì, nhưng chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để hồi tưởng cả quá khứ bốn năm.
An Nhiên quay mặt đi, cố gắng giấu cảm giác bối rối. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh nắng nhảy nhót trên mặt đường, và tự hỏi liệu mình có nên thừa nhận sự rung động này hay không.
Buổi họp kéo dài hơn một giờ. Trịnh Vũ chia sẻ kế hoạch phát triển công ty, đề ra mục tiêu cho từng phòng ban, và nhấn mạnh tầm quan trọng của sự sáng tạo và trách nhiệm. Giọng nói anh vừa nghiêm khắc, vừa truyền cảm hứng, khiến tất cả mọi người chăm chú lắng nghe.
An Nhiên không thể phủ nhận, anh đã trưởng thành vượt bậc. Không còn là chàng sinh viên ngày nào, mà là một tổng giám đốc tài năng, tự tin và điềm tĩnh. Nhưng trong ánh mắt anh, vẫn có một thứ gì đó khiến cô nhận ra — một sự quan tâm, một chút rung động mà bốn năm chưa kịp tan.
Khi buổi họp kết thúc, mọi người rời hội trường. An Nhiên đứng lại, thu dọn giấy tờ. Minh Quân đi tới, gõ nhẹ vai cô:
— Thấy chưa? Anh ấy không tệ lắm đâu, chỉ là… lạnh lùng thôi.
An Nhiên cười gượng, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn về phía Trịnh Vũ. Anh bước xuống bục, đi qua hành lang, dáng người thẳng tắp và uy nghiêm. Cô bỗng cảm thấy một khoảng trống trong tim, một nỗi nhớ khó gọi tên.
Trong thang máy, cô chợt nhìn thấy phản chiếu của mình trên gương: đôi mắt sáng lên, má hơi ửng đỏ, và đôi môi mím lại — dấu hiệu của một tâm trạng vừa hồi hộp, vừa sợ hãi.
“An Nhiên… bình tĩnh nào. Đây chỉ là công việc thôi.”
Nhưng lời tự nhủ ấy chẳng đủ mạnh mẽ để dập tắt những hồi ức cũ. Những buổi chiều mưa trong sân trường đại học, ánh mắt anh nhìn cô, nụ cười nhẹ nhưng đầy chân thành… tất cả ùa về, khiến cô khẽ thở dài.
Và rồi, ở hành lang tầng 9, khi cô chuẩn bị vào phòng làm việc, ánh mắt cô và anh lại chạm nhau lần nữa. Không lời nào được nói, không nụ cười nào xuất hiện. Chỉ là ánh mắt lạnh lùng, xa cách, nhưng lại đầy ẩn ý — như thách thức, như nhắc nhở, như kéo cô trở lại một thế giới mà cô đã từng mất mát.
An Nhiên nuốt khẽ, bước vào phòng, cảm giác vừa quen vừa lạ bao trùm. Buổi chiều hôm đó, cô biết chắc một điều: bốn năm qua, trái tim chưa hề quên, và hành trình đối mặt với quá khứ mới chỉ bắt đầu.
Minh Quân nheo mắt nhìn cô, hỏi nhỏ:
— Này, em ổn chứ? Nhìn mày cứ như vừa gặp ma ấy.
Cô mỉm cười, nhưng sâu thẳm trong tim, một luồng cảm xúc vừa đau vừa khao khát dâng lên.
“Nếu ngày đó anh không rời đi… mọi thứ sẽ khác sao?”
Và trong lòng cô, câu hỏi ấy lặp đi lặp lại, như một nhịp cầu nối quá khứ và hiện tại, mở đầu cho những ngày đầy thử thách, kịch tính và cảm xúc phía trước.