Mưa rơi rả rích từ sáng sớm, từng giọt len lỏi qua khe hở của mái hiên, tạo thành âm thanh đều đều, như nhịp tim chậm rãi của một thành phố còn đang ngủ. Linh đứng trước cửa căn hộ mới, tay ôm chặt chiếc vali nhỏ, mắt nhìn ra con phố trơn trượt và những bóng người vội vã đi lại dưới những chiếc ô đủ màu sắc. Không gian xung quanh ướt đẫm hơi nước và mùi đất sau cơn mưa rào đêm qua, khiến cô cảm thấy vừa lạ lẫm vừa cô đơn.
Cô hít một hơi dài, cố gắng cân bằng nhịp tim, nhưng từng hồi tưởng về những tháng ngày vừa qua vẫn ùa về như cơn sóng dữ. Chia tay, phản bội, những lời nói cay nghiệt và sự im lặng kéo dài – tất cả đều chồng chất lên tâm hồn cô như một đống đổ nát không thể dọn dẹp. Linh đã từng tin rằng tình yêu là nơi tìm thấy bình yên, nhưng sau tất cả, cô chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và sợ hãi. Cô bước vào căn hộ mới, đóng sầm cửa sau lưng, như muốn khóa chặt tất cả nỗi đau.
Căn hộ nhỏ nằm ở tầng ba, không rộng lắm nhưng có một ban công nhìn ra con phố mưa. Cô để vali xuống, thở dài, ngồi trên ghế sofa, nhìn mưa qua cửa kính. Những giọt nước rơi trên lan can, vẽ thành những dòng mờ ảo, như những kỷ niệm trôi chảy qua đời người. Linh nhắm mắt lại, cố quên đi tất cả, nhưng ký ức vẫn bám lấy cô.
Cô nhớ những ngày còn ở quê, cùng Hoàng – người bạn thời thơ ấu – chạy nhảy trên con đường làng đầy nắng, cười đùa dưới tán cây xoài già, chia sẻ những bí mật nhỏ bé mà không ai biết. Thời gian như ngừng lại khi nghĩ về những ngày ấy. Nhưng sau đó, mỗi lần nhớ đến Hoàng, cô lại tự nhủ: “Anh ấy cũng đã khác rồi. Mình không thể sống trong quá khứ.”
Nhưng hôm nay, cô không biết tại sao, cảm giác xao xuyến lại trỗi dậy khi cô nhìn xuống con phố. Có lẽ do mưa, hay do nỗi cô đơn kéo dài, khiến cô bất giác muốn tìm một điểm tựa tinh thần. Cô đứng dậy, đi quanh căn hộ, mở cửa sổ để mưa nhẹ lọt vào. Không khí mát lạnh làm cô hơi bừng tỉnh, nhưng đồng thời cũng khiến trái tim cô run lên một chút, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Chiếc điện thoại rung lên, cô nhìn màn hình. Không phải tin nhắn hay cuộc gọi quan trọng nào, chỉ là thông báo từ mạng xã hội. Linh thở dài, đặt điện thoại xuống, rồi ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào tường. Cô tự hỏi: “Liệu mình có đang trốn tránh chính mình quá lâu không?” Câu hỏi ấy vang lên trong đầu, nhưng câu trả lời vẫn im lặng.
Giữa lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng. Linh nhăn mặt, ngạc nhiên. Ai có thể đến đây giữa trời mưa như thế? Cô mở cửa, và bất giác lặng người. Trước mắt cô là một chàng trai đứng dưới ô, gương mặt thân quen mà cô không thể nào quên. Mưa rơi trên vai anh, làm tóc hơi ướt, nhưng nụ cười vẫn ấm áp, dịu dàng như trước đây.
“Linh… là cậu sao?” – tiếng nói trầm ấm, khẽ run lên vì bất ngờ, nhưng vẫn chứa đầy sự quen thuộc.
Linh nhắm mắt, cố định lại nhịp tim đang đập mạnh. Cô nhận ra ngay người bạn thời thơ ấu, Hoàng, giờ đây đã trưởng thành, nhưng vẫn giữ nụ cười hiền lành và ánh mắt sâu thẳm, khiến trái tim cô lạ lùng xao xuyến. “Hoàng… sao anh lại ở đây?” cô hỏi, giọng hơi khàn.
Anh cười nhẹ, bước vào, giơ tay che mái tóc ướt của mình. “Mình nghe tin cậu chuyển về thành phố này, nên… tình cờ ghé qua. Mưa quá, đúng không?”
Không khí giữa hai người tĩnh lặng một lúc. Linh cảm nhận được sự ấm áp từ sự hiện diện của Hoàng. Không phải tình yêu, mà là một cảm giác thân quen, an toàn, như trở về nhà sau những tháng ngày mưa bão. Cô mời anh vào, cả hai ngồi đối diện trong phòng khách nhỏ, nghe tiếng mưa rơi ngoài ban công.
Hoàng lặng lẽ quan sát Linh, nhận ra nét buồn trong đôi mắt cô. Anh không vội nói gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ổn chứ?”
Linh lắc đầu nhẹ, rồi thở dài. “Mình… chưa ổn lắm. Chỉ là… quá khứ còn ám ảnh mình, khiến mình sợ hãi.”
Hoàng gật đầu, im lặng một chút, rồi nói: “Mình hiểu. Mình cũng từng như vậy. Nhưng biết đâu, có một ngày, cậu sẽ thấy bình yên trở lại.”
Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý ấy khiến Linh cảm thấy trái tim mình ấm hơn một chút. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy những giọt mưa lăn dài trên kính, ánh sáng mờ ảo từ phố chiếu vào, tạo nên một không gian vừa buồn vừa hy vọng.
“Anh… vẫn vậy, đúng không? Vẫn luôn biết cách làm người khác cảm thấy an toàn?” Linh bỗng bật cười khẽ, cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.
Hoàng mỉm cười, không trả lời bằng lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như muốn nói: “Mình vẫn ở đây. Và sẽ luôn ở đây.”
Bầu không khí trôi qua yên lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi và nhịp thở đều đặn của hai người. Linh cảm nhận được lần đầu tiên sau nhiều tháng, trái tim mình không còn nặng nề. Một cảm giác ấm áp len lỏi, xoa dịu những vết thương âm thầm.
Cô nhìn Hoàng, và thầm nhủ: “Có lẽ, ngày mưa này, cũng giống như chính mình… đang được rửa sạch nỗi đau.”
Giữa tiếng mưa rơi, Linh nhận ra rằng, đôi khi sự hiện diện của một người bạn thân thiết – không cần lời hứa hẹn, không cần tình yêu nồng nhiệt – cũng đủ để chữa lành những tổn thương âm thầm trong trái tim.
Một ngày mới bắt đầu, mưa vẫn rơi, nhưng Linh biết rằng, cô không còn đơn độc. Và trong ánh mắt Hoàng, cô thấy được một điều – rằng hạnh phúc và bình yên không phải là điều xa xôi, mà chỉ cần bước từng bước nhỏ, và mở lòng để đón nhận.