Sáng hôm sau, trời vẫn lất phất mưa. Linh bước ra khỏi căn hộ với tâm trạng lẫn lộn giữa háo hức và lo lắng. Cơn mưa hôm qua đã khiến cô thức suốt đêm, suy nghĩ về sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng trong đời mình. Cô tự nhủ: “Chắc chỉ là tình cờ thôi… nhưng sao tim lại đập nhanh thế này?”
Cô đội mũ trùm, kéo áo khoác dài chống ướt, bước xuống cầu thang. Dưới phố, mưa vẫn rơi nhè nhẹ, những giọt nước trên ô của người qua đường tạo thành bức màn mờ ảo. Linh đi chậm, đôi mắt lơ đễnh nhìn dòng người vội vã, và bất giác, cô thấy một hình bóng quen thuộc đứng bên quán cà phê gần đó.
Hoàng.
Anh đang cầm chiếc ô, nhìn ra con phố đầy mưa, như đang đợi ai đó. Linh cứng người, tim đập mạnh, rồi vội nở một nụ cười e thẹn. “Anh… vẫn ở đây sao?” cô thốt lên, giọng khẽ run.
Hoàng quay lại, nhận ra cô ngay lập tức. Nụ cười của anh nhẹ nhàng, ấm áp, vẫn giữ nguyên vẻ hiền lành mà Linh từng nhớ. “Linh… cậu đã dậy rồi à? Hôm nay trời vẫn mưa, nên mình nghĩ, thôi thì ra ngoài cùng nhau một chút,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng.
Cô gật đầu, cảm giác vừa bối rối vừa ngạc nhiên. Linh không hiểu sao, chỉ đứng đó nhìn anh, rồi bỗng nhiên nỗi sợ hãi về quá khứ giảm đi phần nào. Có lẽ, sự hiện diện của Hoàng mang lại một cảm giác an toàn mà cô chưa từng cảm nhận kể từ khi rời quê.
Họ cùng nhau đi dọc con phố nhỏ, hai chiếc ô che mưa song song, đôi lúc giáp vào nhau khiến Linh đỏ mặt. Mưa rơi, tiếng nước văng lên vỉa hè tạo thành bản nhạc nhẹ, và Linh nhận ra rằng, mình thực sự đang tận hưởng khoảnh khắc này – khoảnh khắc bình yên, khác hẳn với những ngày tháng u ám trước đây.
“Cậu còn nhớ lần cuối cùng chúng ta chơi trốn tìm dưới mưa không?” Hoàng hỏi, giọng anh mang theo chút hoài niệm.
Linh bật cười khẽ, nhắm mắt nhớ lại hình ảnh xưa: những trận cười không ngớt, những lần bị ướt sũng từ đầu đến chân, rồi về nhà với mẹ giận nhưng vẫn vui vẻ. “Nhớ… thật. Thời đó mình không phải lo lắng gì, cứ chạy nhảy, cười đùa… tự do lắm,” cô nói, giọng lạc đi một chút vì kỷ niệm.
Hoàng mỉm cười, ánh mắt trầm lắng nhưng ấm áp. “Mình vẫn nhớ. Mình cũng đã từng ao ước thời gian quay lại, để một lần nữa được cười như vậy. Nhưng… cậu biết không, ngay cả khi trưởng thành, chúng ta vẫn có thể tìm lại cảm giác đó, chỉ là cách thức khác thôi.”
Linh im lặng, bước chậm theo anh. Tim cô đập nhanh, nhưng không còn là cảm giác sợ hãi như trước. Thay vào đó là một niềm hy vọng nhẹ nhàng, mong manh nhưng thật sự tồn tại.
Họ dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, cửa kính mờ sương. Hoàng kéo cửa, mời cô bước vào, ánh mắt dịu dàng. Linh ngồi xuống, nhìn quanh không gian ấm cúng: ánh đèn vàng nhạt, mùi cà phê rang nồng và tiếng nhạc du dương tạo nên cảm giác bình yên.
“Ngồi đây một chút nhé, mình sẽ gọi đồ uống,” Hoàng nói, rồi bước đi ra quầy. Linh ngồi đó, tay ôm cốc trà nóng, cảm giác ấm áp lan tỏa từ bên trong. Cô nhớ những ngày tháng lo lắng, mất niềm tin, và nhận ra lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ.
Hoàng quay lại với hai cốc cà phê, đặt trước mặt cô. “Đây, cho cậu. Một chút ngọt, để đầu óc nhẹ nhàng hơn.”
Linh cười, gật đầu. “Cảm ơn… Hoàng.”
Không khí yên lặng trong quán, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Linh nhìn Hoàng, ánh mắt đầy thắc mắc: “Anh… tại sao lại xuất hiện đúng lúc mình cần nhất?”
Anh mỉm cười, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm: “Có lẽ… mình luôn ở bên cậu, chỉ là chưa bao giờ cậu nhận ra.”
Linh bất giác đỏ mặt, cúi xuống nhấp một ngụm trà nóng. Cô cảm thấy tim mình lạ lùng rung động, nhưng không phải vì tình yêu, mà là vì sự đồng hành, sự an toàn mà Hoàng mang đến.
Họ tiếp tục trò chuyện, từ những kỷ niệm tuổi thơ đến những thay đổi hiện tại. Linh chia sẻ công việc mới, những khó khăn và áp lực, Hoàng lắng nghe, đưa ra lời khuyên nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu.
Càng nói chuyện, Linh càng nhận ra mình đang dần mở lòng. Những nỗi đau và lo lắng không còn quá đè nặng như trước. Cô nhận ra rằng, sự hiện diện của Hoàng không chỉ là tình bạn xưa cũ, mà còn là một chiếc neo tinh thần, giúp cô bình tĩnh và tin tưởng vào chính mình.
Buổi sáng trôi qua nhẹ nhàng, mưa ngớt dần, ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, rọi lên khuôn mặt Linh. Cô hít một hơi dài, cảm nhận sự nhẹ nhõm trong tim. Và trong ánh mắt Hoàng, cô thấy được một điều quan trọng: quá khứ đã qua, nhưng hiện tại và tương lai vẫn còn cơ hội để hạnh phúc.
Khi rời quán cà phê, Hoàng nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu muốn, mình có thể đi dạo thêm một chút. Mưa ngừng rồi, trời trong hơn.”
Linh gật đầu, nắm lấy tay cầm của Hoàng, bước đi dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sau mưa. Trong tim cô, một niềm tin mới bắt đầu nảy nở – rằng đôi khi, những cuộc gặp bất ngờ trong ngày mưa, có thể chữa lành những vết thương âm thầm nhất.
Và Linh biết, hành trình chữa lành của mình vừa bắt đầu, với Hoàng đồng hành bên cạnh, dịu dàng và kiên nhẫn, như những giọt mưa rửa sạch mọi nỗi đau.