bình minh trong tim anh

Chương 19: Giọt nước mắt hạnh phúc


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, Linh thức dậy với một cảm giác lạ thường: tim cô nhộn nhịp, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt – không phải vì có sự kiện quan trọng nào, mà vì nó là ngày mà Linh và Hoàng sẽ dành trọn cho nhau, không bị gián đoạn bởi quá khứ hay thử thách.

Một tin nhắn vang lên từ Hoàng:

"Chào buổi sáng, Linh. Hôm nay mình muốn dành trọn ngày này cho cậu. Hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ cùng tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ."

Linh mỉm cười, trái tim nhói lên những rung động ấm áp. Cô chuẩn bị nhanh chóng, mặc chiếc váy nhẹ nhàng màu pastel và buộc tóc gọn gàng. Khi đến quán cà phê, Hoàng đã đứng sẵn, ánh mắt trầm ấm, nụ cười dịu dàng nhưng đầy hàm ý: “Chào buổi sáng, Linh. Hôm nay… mọi thứ sẽ rất đặc biệt.”

Họ bắt đầu buổi sáng bằng việc dạo quanh công viên, nơi ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Hoàng nắm tay Linh, từng bước đi như muốn nhấn mạnh rằng, hiện tại chỉ có họ, không còn lo lắng hay bất kỳ nỗi sợ nào từ quá khứ.

“Anh à… mình cảm thấy thật sự hạnh phúc khi ở bên anh,” Linh thốt lên, ánh mắt lấp lánh niềm vui. “Những ngày bình yên bên anh… nó quý giá hơn bất cứ điều gì khác.”

Hoàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Và mình cũng vậy, Linh. Mỗi khoảnh khắc bên cậu đều khiến mình biết trân trọng. Mình muốn lưu giữ tất cả những giây phút này, để khi nhìn lại, chúng ta vẫn có thể mỉm cười và thấy hạnh phúc trọn vẹn.”

Buổi chiều, họ ghé vào một quán sách cũ, nơi Linh từng thích đọc những cuốn sách về cuộc sống và tâm lý. Hoàng chọn cho cô một cuốn sách mà Linh từng nhắc tới trong lần trước. Linh nhận lấy, mắt rưng rưng: “Anh… sao anh lại nhớ chi tiết vậy?”

Hoàng cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Vì những điều cậu yêu thích cũng là những điều làm mình hạnh phúc. Nhìn cậu vui, mình thấy cả thế giới sáng lên.”

Sau đó, họ cùng nhau đi dạo trên con phố nhỏ, ghé qua quán kem yêu thích, thưởng thức những cây kem ngọt ngào trong không khí mát lành. Linh cười khúc khích khi Hoàng tinh nghịch nhặt kem rơi lên tay cô và đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Cảm giác ấm áp và ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể, khiến Linh không kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc.

“Anh à… mình… mình chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy,” Linh thì thầm, nước mắt lăn dài trên má.

Hoàng ôm cô chặt vào lòng, hôn lên trán cô: “Đừng khóc, Linh… những giọt nước mắt này là hạnh phúc, là niềm vui mà chúng ta cùng tạo ra. Mình yêu cậu, và mình muốn cậu biết rằng tình yêu này sẽ luôn bên cậu, bất kể chuyện gì xảy ra.”

Họ đứng bên hồ, ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt nước như những viên ngọc lung linh. Linh tựa vào vai Hoàng, cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở ấm áp. Cô nhận ra rằng, tình yêu chân thành không chỉ là lời nói, mà là sự hiện diện, là sự đồng hành, là niềm tin không lay chuyển.

Khi màn đêm buông xuống, họ cùng nhau đi dạo trên con phố vắng, tay trong tay, trái tim hòa nhịp. Linh biết rằng, những giọt nước mắt vừa rơi không phải vì đau khổ, mà vì hạnh phúc trọn vẹn, vì cảm giác được yêu thương và an toàn.

Trong lòng cô, một niềm tin vững chắc xuất hiện: tình yêu chân thành không chỉ là hạnh phúc ngọt ngào, mà còn là sự đồng hành qua mọi khoảnh khắc bình dị, là dám mở lòng, và cùng nhau trân trọng từng giây phút quý giá của hiện tại.

Đêm hôm ấy, khi trở về nhà, Linh tự nhủ rằng, dù tương lai có thử thách hay bất ngờ nào xuất hiện, cô vẫn muốn bước tiếp cùng Hoàng, nắm tay nhau và tận hưởng từng khoảnh khắc hạnh phúc trọn vẹn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×