bình minh trong tim anh

Chương 18: Bất ngờ từ quá khứ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Linh thức dậy với tâm trạng bình yên quen thuộc. Cô vừa nhâm nhi tách trà nóng vừa đọc tin nhắn từ Hoàng:

"Hôm nay mình muốn dẫn cậu đi một nơi đặc biệt. Chuẩn bị nhé!"

Linh mỉm cười, lòng hân hoan nhưng cũng có một chút hồi hộp. Họ đã trải qua nhiều ngày bình yên bên nhau, nhưng Linh cảm nhận được rằng Hoàng luôn muốn giữ mọi thứ thật đặc biệt, và hôm nay sẽ không phải ngoại lệ.

Khi Linh đến quán cà phê, Hoàng đã đứng sẵn, ánh mắt trầm ấm và nụ cười dịu dàng như mọi khi. “Chào Linh… hôm nay sẽ có chút bất ngờ. Nhưng mình hứa, mọi chuyện sẽ ổn.”

Họ bước vào xe, và Hoàng lái xe đến một con phố cũ, nơi có quán trà mà anh từng hay ghé. Không gian yên tĩnh, ánh sáng chiều phản chiếu qua cửa kính tạo nên một cảm giác thân thuộc nhưng đầy hoài niệm.

“Khi mình còn là sinh viên,” Hoàng bắt đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, “mình từng gặp một người quan trọng… nhưng mọi chuyện không đi đến đâu. Thỉnh thoảng, ký ức đó vẫn xuất hiện, và mình muốn cậu hiểu rằng… quá khứ không ảnh hưởng đến hiện tại, chỉ để mình biết trân trọng những gì đang có.”

Linh lặng im, cảm giác tim vừa nhói lên vừa bình yên. Cô nắm tay Hoàng, ánh mắt dịu dàng: “Anh à… mình hiểu. Quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai của chúng ta. Mình muốn đồng hành cùng anh, bất kể chuyện gì xảy ra.”

Họ vừa trò chuyện vừa thưởng thức trà. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ và mùi trà thơm dịu. Nhưng đúng lúc ấy, cửa quán mở ra, và một người quen cũ bước vào. Linh nhận ra ngay, đó là một người từng liên quan đến Hoàng trong quá khứ – người khiến anh từng đau khổ.

Linh cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng Hoàng vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết đoán. Anh bước tới, mỉm cười lịch thiệp, rồi giới thiệu Linh: “Đây là Linh, người bạn đồng hành quan trọng nhất của mình.”

Người kia hơi ngạc nhiên, rồi chậm rãi gật đầu: “Chào Linh… mình là Ngọc. Rất vui được gặp cậu.”

Khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận được một làn sóng cảm xúc – hồi hộp, lo lắng nhưng cũng tò mò. Cô nắm chặt tay Hoàng, ánh mắt hỏi không lời: “Anh ổn chứ?”

Hoàng nhìn cô, mỉm cười nhẹ: “Mình ổn… và mình muốn cậu biết rằng, quá khứ đã qua, hiện tại chỉ có chúng ta. Không ai có thể thay thế cậu trong trái tim mình.”

Cuộc gặp diễn ra ngắn gọn nhưng đủ để Linh thấy rằng, Hoàng đã trưởng thành và tự tin đối diện với quá khứ. Người cũ của anh cũng nhận ra điều đó, và cuộc trò chuyện kết thúc một cách lịch thiệp, không có sự khó xử hay ghen tuông.

Khi họ ra khỏi quán, Linh dựa vào vai Hoàng, cảm giác ấm áp lan tỏa. “Anh à… mình thực sự ngưỡng mộ cách anh đối diện quá khứ. Nó khiến mình cảm thấy an toàn và tin tưởng hơn bao giờ hết.”

Hoàng ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Cảm ơn Linh… sự tin tưởng của cậu chính là sức mạnh để mình đối diện tất cả. Dù bất ngờ hay thử thách từ quá khứ, chỉ cần có cậu bên cạnh, mình sẽ không sợ hãi.”

Họ tiếp tục dạo trên con phố vắng, tay trong tay, nhịp tim hòa nhịp. Linh nhận ra rằng, bất ngờ từ quá khứ không làm giảm tình cảm của họ mà ngược lại, khiến họ thêm bền chặt, thấu hiểu và trân trọng nhau hơn.

Khi ánh nắng cuối chiều phản chiếu trên mặt sông, Hoàng nhẹ nhàng nói: “Linh à… cuộc sống sẽ còn nhiều bất ngờ, nhưng điều quan trọng là chúng ta cùng nhau bước tiếp. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều quý giá, và mình muốn lưu giữ tất cả với cậu.”

Linh mỉm cười, tim tràn đầy hạnh phúc: “Ừ… mình cũng vậy. Dù bất ngờ hay thử thách nào xuất hiện, mình sẽ luôn ở bên anh, bước tiếp cùng anh.”

Đêm hôm ấy, họ trở về nhà, bước đi trên con phố vắng, tay trong tay, cảm giác bình yên và yêu thương lan tỏa khắp cơ thể. Linh biết rằng, với Hoàng bên cạnh, cô đã tìm thấy sự an toàn, tin tưởng và hạnh phúc trọn vẹn.

Trong lòng cô, một niềm tin vững chắc xuất hiện: tình yêu chân thành không chỉ là hạnh phúc hiện tại, mà còn là dám đối diện quá khứ, dám tin tưởng nhau, và cùng nhau xây dựng một tương lai bình yên và trọn vẹn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×