bình minh trong tim anh

Chương 27: Tạm biệt và bắt đầu mới


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, thành phố vẫn còn chìm trong sương mờ, ánh nắng nhẹ nhàng len qua tán lá, rọi xuống những con phố nhỏ bình yên. Linh thức dậy với cảm giác lạ thường – vừa bồi hồi, vừa háo hức. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt, không chỉ bởi bình minh rực rỡ, mà còn vì một chương mới của cuộc sống và tình yêu sẽ bắt đầu.

Hoàng đứng sẵn trước cửa, ánh mắt trầm ấm, nụ cười dịu dàng như thường lệ. Anh cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ, trang trí bằng ruy băng và những cánh hoa khô:

“Linh à… hôm nay là ngày chúng ta tạm biệt những lo lắng, những nỗi sợ, và bắt đầu một hành trình mới – cùng nhau.”

Linh cảm giác tim mình nhói lên vì xúc động, nước mắt trào ra nhưng là những giọt hạnh phúc. Cô bước đến gần Hoàng, nắm tay anh, giọng run run: “Anh à… mình sẵn sàng. Cùng anh bắt đầu mọi điều mới mẻ, trọn vẹn và bình yên.”

Hoàng mở chiếc hộp, bên trong là những lá thư họ từng viết, những tấm ảnh, những món kỷ niệm nhỏ – tất cả đều là minh chứng cho hành trình tình yêu đã trải qua, từ những khoảnh khắc bỡ ngỡ, những nỗi sợ hãi, đến những ngày bình yên, hạnh phúc và chữa lành.

“Những điều này… là quá khứ, nhưng cũng là nền tảng cho tương lai,” Hoàng nói, giọng trầm ấm. “Chúng ta sẽ lưu giữ ký ức, nhưng quan trọng hơn, là cùng nhau bước tiếp, tạo ra những khoảnh khắc mới, bình yên và trọn vẹn.”

Linh ôm chầm lấy Hoàng, cảm nhận nhịp tim hòa nhịp: “Anh à… mình biết rằng, mọi khó khăn, mọi nỗi sợ trước đây đều không còn quan trọng nữa. Chỉ cần bên anh, mọi thứ đều trở nên ý nghĩa và đáng trân trọng.”

Họ cùng nhau đi dạo quanh công viên quen thuộc, nơi từng lá vàng rơi, nơi từng khoảnh khắc bình yên được tạo ra. Mỗi bước chân đều hòa nhịp với nhịp tim nhau, tạo nên một bản nhạc nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về tình yêu và sự đồng hành.

Buổi chiều, họ đến bên bờ sông, nơi ánh sáng cuối ngày phản chiếu trên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Hoàng nắm tay Linh, nhìn sâu vào mắt cô:

“Linh à… từ hôm nay, chúng ta sẽ không chỉ yêu nhau, mà còn cùng nhau bước qua mọi mùa, mọi ngày, mọi thử thách. Tình yêu này sẽ là ngọn lửa dẫn đường, là ánh sáng của ngày mai, là bình yên của chúng ta.”

Linh mỉm cười, dựa vào vai Hoàng, nước mắt rưng rưng: “Anh à… mình biết rằng, chỉ cần chúng ta đồng hành, mọi điều đều trở nên dễ dàng. Chỉ cần bên anh, mọi khoảnh khắc đều đáng nhớ và trọn vẹn.”

Khi màn đêm buông xuống, họ cùng nhau ngồi trên chiếc ghế gỗ ven sông, tay trong tay, nhịp tim hòa nhịp. Ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh bình yên, lãng mạn và chữa lành.

Hoàng hôn lên trán Linh, giọng trầm ấm: “Cảm ơn em, Linh, vì đã đồng hành cùng anh, vì đã tin tưởng và yêu thương. Hành trình này chỉ mới bắt đầu, và mình hứa sẽ cùng em đi hết quãng đường phía trước.”

Linh khẽ đáp, mắt long lanh: “Anh à… mình cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã khiến mình thấy bình yên, hạnh phúc và được yêu thương trọn vẹn. Chỉ cần bên anh, mình biết rằng mọi điều mới mẻ đều xứng đáng, mọi ngày mai đều tươi sáng.”

Đêm đến, họ trở về nhà, tay trong tay, nhịp tim hòa nhịp, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Linh biết rằng, hôm nay là kết thúc của một chương cũ – những lo lắng, nỗi sợ và ký ức chưa trọn vẹn – nhưng cũng là sự khởi đầu của một chương mới, tràn đầy yêu thương, hạnh phúc và bình yên.

Trong lòng cô, một niềm tin vững chắc xuất hiện: tình yêu chân thành là khả năng đồng hành qua mọi ngày, mọi mùa, và là sức mạnh để cùng nhau tạo ra những khoảnh khắc ý nghĩa, trọn vẹn và chữa lành.

Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Linh và Hoàng đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố rực rỡ ánh đèn, tay trong tay, trái tim hòa nhịp, sẵn sàng bước vào một ngày mai mới – nơi tình yêu, sự bình yên và hạnh phúc trọn vẹn sẽ luôn hiện hữu bên họ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×