bình minh trong tim anh

Chương 5: Buổi cà phê đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi dạo phố hồi tưởng ký ức chiều hôm trước, Linh vẫn cảm giác tim mình đập nhanh mỗi khi nghĩ về Hoàng. Buổi sáng hôm nay, trời se lạnh, gió nhẹ thổi qua những tán cây còn đọng vài giọt mưa, làm bầu không khí thêm phần tĩnh lặng. Linh quyết định ra ngoài, tìm đến một quán cà phê nhỏ mà cô chưa từng ghé qua, chỉ để tận hưởng chút bình yên, và có lẽ, để gặp lại Hoàng một lần nữa.

Quán cà phê nằm khuất sau một con hẻm, với bảng hiệu gỗ nhỏ xinh, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ bên trong. Linh đẩy cửa bước vào, cảm giác dịu dàng lan tỏa khắp người. Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, mùi cà phê rang nồng và hương bánh ngọt mới nướng hòa quyện, tạo thành một không gian bình yên đến lạ thường.

Ngay khi cô vừa chọn một bàn sát cửa sổ, Hoàng bước vào. Nụ cười của anh vẫn giữ nguyên vẻ ấm áp và dịu dàng, như thể thời gian chưa từng làm phai nhạt ký ức. “Chào buổi sáng, Linh. Hôm nay trời lạnh, cậu muốn uống gì nóng không?” Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng thân thiện.

Linh gật đầu, ánh mắt vừa vui vừa bối rối. “Uhm… một cốc trà nóng sẽ tốt hơn,” cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.

Hoàng gọi đồ uống xong, quay lại ngồi đối diện Linh. Khoảng cách không quá gần nhưng đủ để Linh cảm nhận hơi ấm từ anh. Cô cúi nhìn tách trà, từng ngụm trà nóng lan tỏa trong cơ thể, xua tan chút căng thẳng trong lòng.

“Hôm qua… cảm ơn anh,” Linh nói, giọng khẽ run, ánh mắt lấp lánh một chút xúc động. “Mình… cảm thấy bình yên khi đi dạo cùng anh.”

Hoàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì đâu. Mình cũng rất vui khi được cùng cậu. Nhìn cậu nở nụ cười, mình cảm giác như trở lại những ngày tuổi thơ, khi mọi thứ thật đơn giản và hạnh phúc.”

Câu nói của anh khiến Linh khẽ đỏ mặt, nhưng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô biết rằng, đây không phải là sự hối thúc, mà là sự hiện diện dịu dàng, giúp cô mở lòng một cách tự nhiên.

Họ bắt đầu trò chuyện về những thay đổi trong cuộc sống. Linh kể về công việc mới, những áp lực mà cô gặp phải, những lần cảm giác mình yếu đuối và cô đơn. Hoàng lắng nghe, ánh mắt trầm lắng nhưng kiên nhẫn, thỉnh thoảng anh gật đầu hay mỉm cười, như đang nói: “Mình hiểu.”

“Đôi khi, mình cảm giác mình chưa đủ mạnh để đối diện mọi thứ,” Linh thốt lên, giọng khẽ run. “Mình sợ thất bại, sợ bị tổn thương, và đôi khi… sợ cả chính mình.”

Hoàng im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng đáp: “Mình từng như vậy. Nhưng biết đâu, việc chấp nhận nỗi sợ và đi từng bước nhỏ sẽ giúp cậu mạnh mẽ hơn. Và… có những người sẵn sàng đồng hành, không phải để cứu cậu, mà chỉ để cùng cậu đi qua.”

Linh ngước mắt nhìn anh, tim rung lên. Cô chưa từng nghe ai nói những lời đó với giọng dịu dàng và chân thành đến vậy. Sự hiện diện của Hoàng như một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng những góc tối trong tâm hồn cô.

Họ tiếp tục trò chuyện về sở thích, những điều nhỏ nhặt nhưng ý nghĩa. Hoàng kể về công việc bác sĩ tâm lý, những câu chuyện anh gặp, và cách anh học cách giúp người khác chữa lành. Linh lắng nghe, cảm giác được truyền năng lượng tích cực, như thể từng lời nói của Hoàng đang hàn gắn những vết thương âm thầm trong lòng cô.

“Anh… có thể giúp mình cảm thấy bình yên không?” Linh hỏi, giọng run run, nửa như thử, nửa như cầu xin.

Hoàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Mình không thể hứa sẽ xóa đi mọi đau khổ, nhưng mình có thể cùng cậu bước từng bước một. Không vội, không ép buộc. Chỉ là… đồng hành.”

Câu nói ấy khiến Linh cảm nhận được sự an toàn. Cô biết rằng, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô có thể tin tưởng vào ai đó mà không sợ hãi.

Họ ngồi đó, lặng yên nhưng không hề trống rỗng. Tiếng nhạc nhẹ, mùi cà phê và ánh sáng vàng ấm áp như ôm lấy họ, tạo nên một không gian bình yên, nơi Linh cảm nhận được từng nhịp tim mình dịu lại.

Hoàng đặt tay nhẹ lên tay cô khi Linh rùng mình vì gió lạnh từ cửa sổ. “Cậu ổn chứ?” anh hỏi, giọng dịu dàng.

Linh gật đầu, cảm giác tim mình ấm áp. Cô nhận ra rằng, niềm tin vào người khác, dù nhỏ bé, cũng có thể chữa lành những tổn thương sâu thẳm.

Buổi cà phê trôi qua nhẹ nhàng, không ồn ào, không vội vã. Linh nhận ra rằng, chính khoảnh khắc bình yên và dịu dàng này đang dạy cô cách mở lòng, cách đối diện với nỗi đau và tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị nhất.

Khi đứng dậy rời quán, Hoàng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự chân thành: “Nếu cậu muốn, chúng ta có thể tiếp tục những buổi trò chuyện như thế này. Không chỉ về quá khứ, mà còn về hiện tại và tương lai. Bước từng bước, nhẹ nhàng và chắc chắn.”

Linh gật đầu, tim rung lên một nhịp mới. Cô biết rằng, dưới ánh sáng dịu dàng của buổi chiều sau mưa, một hành trình chữa lành đang bắt đầu – từng bước, từng khoảnh khắc, với Hoàng bên cạnh, dịu dàng và kiên nhẫn.

Và cô mỉm cười, nhận ra rằng, đôi khi, chỉ cần một buổi cà phê cùng người bạn đúng lúc, cũng đủ để trái tim bắt đầu tin vào bình yên, hạnh phúc, và cả tình cảm dịu dàng mà cô từng nghĩ đã mất đi mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×