bình minh trong tim anh

Chương 4: Những ký ức cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng mưa nhẹ hôm trước, thành phố dường như được rửa sạch mọi bụi bặm, những con phố nhỏ nhấp nháy ánh sáng vàng nhạt từ những cửa hàng vừa mở. Linh đứng trước cửa sổ căn hộ, nhìn ra khoảng trời mờ ảo, lắng nghe tiếng mưa rơi rỉ rả từ đêm qua còn sót lại trên mái hiên và lá cây. Trái tim cô vẫn còn đập loạn nhịp, vừa hồi hộp vừa lạ lùng, bởi cuộc gặp bất ngờ với Hoàng hôm qua đã để lại dư âm sâu sắc trong lòng.

Cô cầm tách trà nóng, hít một hơi thật sâu. Mùi trà hòa cùng hương đất sau mưa khiến cô cảm giác bình yên một cách lạ thường. Linh nhắm mắt lại, hồi tưởng về những ngày còn ở quê. Khi ấy, tuổi thơ của cô tràn ngập tiếng cười, bùn đất, nắng vàng và những trò đùa tinh nghịch với Hoàng. Những ký ức ấy vừa đẹp vừa đau, bởi cô nhận ra rằng niềm hạnh phúc ấy đã đi qua, và cô đã từng tự nhủ sẽ không bao giờ tìm lại cảm giác ấy.

Nhưng hình ảnh Hoàng hôm qua khiến mọi thứ khác đi. Anh đứng đó, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp và trầm lắng, khiến trái tim cô rung động theo cách nhẹ nhàng mà chưa từng có. Linh tự nhủ: “Có lẽ… một phần ký ức đẹp vẫn còn sống, chỉ cần ai đó đánh thức.”

Chiều hôm ấy, trời vừa tạnh mưa, Linh quyết định đi dạo quanh khu phố để lấy lại cân bằng sau những căng thẳng trong công việc và cuộc sống. Khi vừa ra khỏi tòa nhà, cô thấy Hoàng đứng đó, như thể đang chờ cô. Nụ cười của anh vẫn dịu dàng và thân quen, làm Linh vừa vui vừa hơi bối rối.

“Cậu ra ngoài một mình sao?” Hoàng hỏi, giọng trầm ấm, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm.

Linh gật đầu, không nói gì nhiều. Cô cảm nhận bàn tay anh chạm nhẹ vào vai mình, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ấm áp. Cả hai cùng đi bộ qua những con phố nhỏ, nhịp chân hòa cùng tiếng giày dép lộp bộp trên vỉa hè ướt.

“Cậu còn nhớ ngôi trường cũ bên quê không?” Hoàng hỏi, ánh mắt ánh lên chút hoài niệm.

Linh mỉm cười, nhớ lại những buổi trưa hè, hai đứa cùng chạy qua sân trường, cùng chia sẻ chiếc bánh mì hay nhặt những bông hoa dại ven đường. “Nhớ… những ngày đó thật vui. Mình còn nhớ cậu từng kéo mình chạy dưới mưa, cả hai đều ướt sũng nhưng vẫn cười không ngớt.”

Hoàng cười khẽ, nhìn cô, giọng trầm ấm: “Mình cũng nhớ. Lúc đó mình nghĩ rằng cậu sẽ luôn ở bên mình, cùng nhau lớn lên. Nhưng thời gian trôi nhanh quá… Mỗi người đều thay đổi, nhưng những kỷ niệm đẹp vẫn còn.”

Cảm giác trong lòng Linh lạ lùng, vừa ngọt ngào vừa xao xuyến. Cô nhận ra rằng, ký ức không chỉ là những mảnh ghép của quá khứ, mà còn có thể chữa lành tâm hồn nếu biết nhìn nhận và trân trọng.

Họ dừng lại trước một con hẻm nhỏ, nơi Linh và Hoàng từng trốn chơi những trò tinh nghịch. Cô nhìn quanh, thấy bức tường cũ với những vết phấn đã phai, những dấu chân in trên nền đất vẫn còn mờ mờ, và tiếng lá xào xạc trong gió. “Nơi này… vẫn giữ lại tất cả,” cô thốt lên, giọng lạc đi vì xúc động.

Hoàng đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô khi đi qua đoạn đường trơn. “Dù chúng ta lớn lên, dù mọi thứ thay đổi, ký ức vẫn luôn ở đó, chờ chúng ta trở về.”

Tiếng mưa lác đác rơi trên mái hiên, trên vai, trên bàn tay Linh. Cô cảm nhận từng giọt nước lạnh nhưng lại thấy tim mình ấm lên, như thể nỗi đau âm thầm bấy lâu nay đang được rửa sạch, nhường chỗ cho sự bình yên.

“Anh… tại sao em lại thấy nhẹ nhõm khi ở cạnh anh?” Linh hỏi, giọng ngập ngừng nhưng thật lòng.

Hoàng mỉm cười, ánh mắt trầm lắng: “Vì cậu nhận ra rằng, không ai có thể chữa lành vết thương cho mình ngoài chính bản thân… nhưng có ai đó bên cạnh, im lặng và kiên nhẫn, cũng đủ để giúp trái tim cậu cảm thấy an toàn.”

Linh khẽ gật đầu, mắt rưng rưng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, một người bạn cũ có thể mang đến cảm giác bình yên đến vậy. Không cần lời hứa hẹn, không cần tình yêu nồng nhiệt, chỉ cần sự hiện diện, sự quan tâm chân thành.

Họ tiếp tục đi dạo, từng bước chân nhẹ nhàng trên con phố ướt, nhịp thở đều đặn hòa cùng âm thanh mưa rơi. Linh cảm nhận từng khoảnh khắc như một liều thuốc dịu dàng, xoa dịu những vết thương tinh thần bấy lâu nay.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng nhạt chiếu qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên đường. Linh dừng lại, nhìn Hoàng, và nở nụ cười thật lòng: “Cảm ơn anh… vì đã cùng em đi qua những ký ức này.”

Hoàng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng, ánh mắt chứa đầy sự chân thành: “Không có gì đâu… Mình cũng rất vui khi được cùng cậu hồi tưởng lại những ngày tháng ấy. Và mình muốn cậu biết, dù quá khứ có đau đớn, hiện tại vẫn có thể bình yên và đẹp đẽ.”

Họ đứng lặng một lúc, nhìn ra dòng phố mờ ảo trong ánh chiều tà, nghe tiếng lá xào xạc, tiếng mưa rơi từng giọt còn sót lại. Linh nhận ra, chính khoảnh khắc này, cô đã bắt đầu cảm nhận sự chữa lành, một cách dịu dàng, không gấp gáp, nhưng bền bỉ.

Và cô biết, dưới ánh hoàng hôn và những giọt mưa cuối cùng, hành trình chữa lành của mình đã chính thức bắt đầu – với Hoàng bên cạnh, như một điểm tựa dịu dàng và kiên nhẫn, dẫn dắt cô bước qua từng tổn thương, từng nỗi sợ, từng ký ức cũ… để mở lòng đón nhận hạnh phúc mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×