bình yên bên anh

Chương 4: Những buổi sáng lặng lẽ và tiếng cười nhẹ nhàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, ánh nắng len lỏi qua cửa kính quán cà phê “Buổi Sáng Yên Bình” rực rỡ hơn mọi ngày, chiếu xuống sàn gỗ tạo thành những vệt sáng dài. Linh An bước vào quán với tâm trạng hơi bồn chồn, nhưng nụ cười nhẹ vẫn hiện trên môi. Cô đã bắt đầu quen với việc Hạo Nam xuất hiện mỗi sáng, nhưng mỗi lần anh đến, tim cô vẫn nhảy một nhịp lạ, vừa hồi hộp vừa vui sướng.

Quán sáng nay đông hơn bình thường. Một nhóm sinh viên vội vàng chạy vào tìm một góc học tập, một đôi vợ chồng trung niên bước vào thưởng thức cà phê và trò chuyện, còn ông lão bán sách cũ ghé qua mua một tờ báo. Linh An đi qua từng bàn, chào hỏi, ghi chú đơn đặt hàng trong đầu, nhưng mắt không rời khỏi cửa kính. Và đúng như cô dự đoán, vài phút sau, tiếng chuông cửa vang lên, Hạo Nam bước vào.

Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần kaki nâu, tay cầm chiếc cặp da bóng, dáng đi thẳng nhưng thư thái. Ánh mắt anh quét qua quán, dừng lại ở góc quen thuộc. Linh An vội pha một tách cappuccino và đặt một chiếc bánh ngọt nhỏ lên bàn.

“Buổi sáng,” anh chào, giọng trầm nhưng dịu dàng.

“Chào buổi sáng,” Linh An đáp, cố giữ giọng bình thường nhưng lòng đập nhanh.

Họ cùng nhau bắt đầu một buổi sáng yên bình, tiếng nhạc piano du dương, tiếng cà phê xay, và những khách quen trò chuyện nhỏ. Hạo Nam vẫn giữ thói quen quan sát xung quanh, thi thoảng ghi chú vài điều vào sổ tay nhỏ, nhưng ánh mắt luôn thoáng nhìn Linh An.

Sáng hôm nay, một tình huống bất ngờ xảy ra khiến không khí trở nên vui nhộn. Một cậu bé khoảng chín tuổi chạy vào quán, tay cầm một con mèo con mà rõ ràng vừa trốn khỏi nhà. Con mèo nhảy xuống sàn, chạy vòng quanh, làm rớt chiếc bánh trên bàn một khách hàng. Linh An lập tức chạy theo, vừa cười vừa kêu:

“Ê, cậu! Nhặt con mèo lại đi!”

Cậu bé đỏ mặt, lúng túng: “Xin lỗi, cô ơi… nó chạy ra ngoài cửa…”

Hạo Nam đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng với vẻ trầm tĩnh nhưng ánh mắt lấp lánh sự thích thú. Anh bước tới, cúi xuống, nhẹ nhàng cầm con mèo lên: “Đừng sợ, nó không sao.”

Con mèo khẽ rùng mình, kêu “meo” một tiếng, rồi ngoan ngoãn nằm trong tay Hạo Nam. Linh An đứng cạnh, vừa cười vừa thở dài: “Anh… anh có biết cách làm mèo yên không hay chỉ may mắn thôi?”

Hạo Nam khẽ mỉm cười, đôi mắt dịu dàng: “Có lẽ… là cả hai.”

Cậu bé ngây ngô nhìn họ, rồi chạy ra ngoài, còn Linh An đứng đó, không khỏi bật cười vì cảnh tượng vừa hài hước vừa dễ thương. Hạo Nam trả con mèo về chuồng nhỏ trong quán, rồi quay lại nhìn cô. “Cậu bé… khá tinh nghịch.”

“Đúng vậy,” Linh An đáp, mắt vẫn còn lấp lánh tiếng cười. “Nhưng cũng dễ thương.”

Khoảnh khắc ấy khiến không khí giữa họ trở nên gần gũi, thân mật hơn. Không cần lời nói dài dòng, chỉ qua một tình huống nhỏ, cả hai đã cười cùng nhau, và Linh An cảm nhận được một sự ấm áp nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim.

Buổi sáng tiếp tục trôi qua, khách đến đông hơn, nhưng Hạo Nam vẫn không vội rời đi. Anh trò chuyện với Linh An về những điều nhỏ nhặt: sở thích đọc sách, âm nhạc, cả chuyện về quán cà phê. Những cuộc trò chuyện giản dị nhưng đầy ý nghĩa, khiến Linh An nhận ra rằng sự xuất hiện của anh không chỉ mang lại niềm vui tạm thời, mà còn là một nguồn động lực, khiến cô muốn mở lòng và tận hưởng từng khoảnh khắc bình yên.

Trong lúc quán đông, Mỹ Linh ghé qua, mang theo một bó hoa tươi. “Chào Linh An! Nhìn quán sáng nay thật đẹp!” Cô vừa nói, vừa liếc Hạo Nam, cười tủm tỉm: “Anh chàng bí ẩn hôm qua lại đến rồi à? Trông lạnh lùng nhưng dễ chịu ghê!”

Hạo Nam nhìn Mỹ Linh, gật đầu nhẹ, ánh mắt dịu dàng. Linh An đỏ mặt, lúng túng. Cô cảm nhận rõ ràng rằng, sự hiện diện của anh không chỉ khiến quán sống động, mà còn khiến bản thân cô rung động theo những cách cô chưa từng trải qua.

Đến trưa, ánh nắng gay gắt hơn, nhưng không khí trong quán vẫn mát mẻ nhờ những chiếc quạt trần và cửa kính mở rộng. Hạo Nam gọi thêm một tách espresso, ngồi quan sát khách, thỉnh thoảng ghi chú vài điều vào sổ tay. Linh An bận rộn với khách nhưng không rời mắt khỏi anh, tò mò về con người phức tạp nhưng tinh tế ấy.

Một sự kiện nhỏ khác xảy ra khi một chú chó nhỏ chạy vào quán theo chủ, làm rơi một ít hạt cà phê lên sàn. Linh An vừa chạy đi lau dọn vừa cười: “Sáng nay thật… đầy thử thách!”

Hạo Nam nhìn cô, khẽ cười. “Cô xử lý rất chuyên nghiệp.”

Linh An đỏ mặt, nhưng trong lòng cô cảm thấy vui lạ thường. Anh không chỉ nhìn nhận cô, mà còn khiến cô cảm thấy bản thân quan trọng và được trân trọng.

Chiều đến, mưa bắt đầu rơi lất phất ngoài cửa kính. Hạo Nam đứng dậy, kéo rèm, nhìn ra ngoài. Linh An bước đến, cùng anh nhìn cảnh mưa rơi, nghe tiếng rì rào trên mái tôn. Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ cảm nhận sự bình yên xung quanh.

“Cô thích mưa,” Hạo Nam nói, giọng trầm nhưng nhẹ.

“Ừ,” Linh An đáp, mắt nhìn ra ngoài. “Mưa làm mọi thứ dịu lại, và giúp mình suy nghĩ về những điều quan trọng.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Tôi cũng vậy. Mưa… khiến mọi thứ bình yên hơn.”

Khoảnh khắc ấy kéo dài như một bức tranh tĩnh lặng, nhưng trong lòng Linh An, trái tim cô bắt đầu rung động nhẹ nhàng, cho phép cảm giác ấm áp len lỏi vào. Cô không còn nghĩ về quá khứ đau thương, chỉ tập trung vào hiện tại, vào sự bình yên mà Hạo Nam mang đến.

Buổi tối, khi quán đóng cửa, Linh An đứng nhìn cửa kính, ánh mắt hướng ra phố. Mưa hôm nay đã rửa sạch bụi, để lại không khí trong lành. Cô tự nhủ: “Có lẽ… mình đang bắt đầu cảm nhận lại hạnh phúc.”

Ngày hôm sau, Hạo Nam lại xuất hiện, và mọi thứ lặp lại với nhịp điệu quen thuộc nhưng vẫn đầy mới mẻ. Linh An nhận ra rằng, sự xuất hiện của anh không chỉ mang lại niềm vui tạm thời, mà còn là bước đầu cho một câu chuyện dài, nơi cô và anh cùng nhau khám phá, chữa lành và tìm thấy niềm hạnh phúc giản dị trong những điều nhỏ nhặt của cuộc sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×