bình yên bên anh

Chương 5: Một ngày bất ngờ và hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Linh An mở cửa quán cà phê “Buổi Sáng Yên Bình” với cảm giác hơi bồn chồn. Trái tim cô vẫn còn nhịp loạn xạ mỗi khi nghĩ về Hạo Nam – người khách quen bí ẩn, lạnh lùng nhưng lại ấm áp theo cách rất riêng. Cô tự nhủ: “Chỉ cần anh đến, mọi thứ dường như bình yên hơn.”

Quán chưa đông, chỉ có vài khách quen bước vào tìm một góc yên tĩnh. Linh An nhanh chóng pha chế tách cappuccino và chuẩn bị bánh ngọt cho buổi sáng. Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, và Hạo Nam xuất hiện, nhưng hôm nay anh không đi một mình. Một cô gái trẻ, khoảng tuổi anh, đi cùng, mặc áo khoác nâu, tóc búi cao, gương mặt tươi cười, nắm tay Hạo Nam bước vào.

Linh An khẽ hơi chững lại, cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng. Cô cố giữ bình tĩnh, mỉm cười: “Chào buổi sáng… anh Hạo Nam.”

Hạo Nam cũng nhận ra sự có mặt của Linh An, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn trầm tĩnh: “Buổi sáng, Linh An.”

Cô gái trẻ mỉm cười chào: “Chào chị… tôi là bạn đồng nghiệp của anh Hạo Nam, hôm nay chúng tôi ghé qua cà phê.”

Linh An khẽ gật đầu, cảm giác hơi hụt hẫng. Trong lòng cô, những suy nghĩ vội vàng trỗi dậy: Liệu anh có…? Nhưng cô tự nhủ: “Mình không nên suy đoán vội.”

Hạo Nam dẫn cô gái ngồi vào một bàn gần cửa sổ, rồi quay lại quầy, nhìn Linh An: “Hôm nay tôi sẽ gọi một cappuccino và… thêm bánh sô-cô-la, giống hôm trước.”

Linh An gật đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng vẫn rối bời. Cô pha cà phê, đặt bánh lên bàn, ánh mắt thoáng nhìn Hạo Nam – người luôn khiến cô cảm thấy tim mình nhảy nhịp lạ thường.

Buổi sáng trôi qua, Linh An bận rộn với khách, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn Hạo Nam. Cô cố gắng giữ khoảng cách, nhưng khi nhìn anh trò chuyện với cô gái trẻ, ánh mắt dịu dàng và nụ cười khẽ thoáng qua, cô cảm thấy một nỗi lo lắng khó tả.

“Chắc là bạn đồng nghiệp thôi,” Linh An tự nhủ, nhưng trái tim vẫn nhói nhẹ.

Trong lúc ấy, một tình huống hài hước xảy ra. Cậu bé tinh nghịch hôm trước lại xuất hiện, lần này dẫn theo một chú chó con. Chú chó chạy vòng quanh quán, làm đổ một cốc latte của một khách hàng khác. Linh An vừa chạy đi lau dọn vừa cười: “Sáng nay thật… đầy thử thách!”

Hạo Nam đứng bên cạnh, khẽ nhíu mày, nhưng rồi nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt chú chó lên: “Đừng lo, nó không sao.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh dừng lại trên Linh An, dịu dàng nhưng đầy tinh tế. Cô nhận ra rằng, dù có người khác bên cạnh, anh vẫn để ý đến cô theo cách rất riêng. Một luồng cảm xúc khó tả trỗi dậy trong lòng cô: vừa lo lắng, vừa ấm áp.

Sau khi cơn hỗn loạn nhỏ kết thúc, Hạo Nam quay lại bàn của mình, ánh mắt thoáng nhìn Linh An: “Cô luôn xử lý mọi thứ rất chuyên nghiệp.”

Linh An đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy vui lạ thường. Anh không chỉ nhìn nhận cô, mà còn khiến cô cảm thấy mình quan trọng và được trân trọng.

Đến trưa, quán đông khách hơn. Linh An bận rộn với việc pha chế và phục vụ, nhưng không quên để mắt đến Hạo Nam. Anh và cô gái đồng nghiệp trò chuyện, nhưng không quá gần gũi, chỉ là những câu chuyện công việc. Dù vậy, trong lòng Linh An, nỗi lo vẫn tồn tại.

Khoảng giữa trưa, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Cô gái đồng nghiệp vô tình vấp vào ghế, làm rơi điện thoại xuống sàn. Hạo Nam cúi xuống nhặt, ánh mắt anh dừng lại ở cô gái, nụ cười thoáng qua trên môi. Linh An nhìn cảnh tượng ấy, trái tim như thắt lại. Một phần trong cô cảm thấy ghen tị, nhưng phần khác lại hiểu rằng, đó chỉ là một tình huống bình thường.

Cô cố tập trung vào công việc, nhưng khi Hạo Nam đứng dậy đi về phía quầy để gọi thêm tách cà phê, ánh mắt anh vô tình chạm vào cô. Linh An cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa, như muốn nói rằng: “Dù có người khác, anh vẫn để ý đến cô.”

Buổi chiều, mưa bắt đầu rơi lất phất ngoài cửa kính. Hạo Nam đứng dậy, kéo rèm, nhìn ra ngoài. Linh An bước đến gần, cùng anh im lặng nghe tiếng mưa rơi. Khoảnh khắc ấy, cả hai không cần lời nói, chỉ cảm nhận sự bình yên lan tỏa.

“Cô thích mưa,” Hạo Nam nói, giọng trầm nhưng nhẹ.

“Ừ,” Linh An đáp, mắt nhìn ra ngoài. “Mưa làm mọi thứ dịu lại, và giúp mình suy nghĩ về những điều quan trọng.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Tôi cũng vậy. Mưa… khiến mọi thứ bình yên hơn.”

Khoảnh khắc ấy kéo dài, nhưng trong lòng Linh An, trái tim cô bắt đầu rung động nhẹ nhàng, cho phép cảm giác ấm áp len lỏi vào. Cô không còn nghĩ về quá khứ đau thương, chỉ tập trung vào hiện tại, vào sự bình yên mà Hạo Nam mang đến.

Cuối ngày, khi quán vãn khách, Hạo Nam đứng dậy, chuẩn bị ra về. Anh quay lại, nhìn Linh An: “Ngày mai… tôi sẽ ghé quán một lần nữa.” Giọng nói chắc chắn nhưng không áp lực.

Linh An mỉm cười, cảm giác tim mình nhảy nhịp nhẹ. Câu nói ấy như một lời hứa, một tia sáng nhỏ len lỏi vào trái tim cô, hứa hẹn một khởi đầu mới.

Khi cửa quán đóng lại, Linh An đứng nhìn ra ngoài, ánh mắt tràn ngập cảm xúc lẫn lộn: tò mò, hồi hộp, và một chút hy vọng. Cô biết rằng câu chuyện của mình vừa mới bắt đầu, và người khách bí ẩn kia, dù có những hiểu lầm nhỏ, sẽ là một phần quan trọng trong hành trình chữa lành trái tim cô.

Ngày hôm sau, Hạo Nam xuất hiện như một nhịp điệu quen thuộc, và mọi thứ lặp lại với sự mới mẻ. Linh An nhận ra rằng, sự xuất hiện của anh không chỉ mang lại niềm vui tạm thời, mà còn là bước đầu cho một câu chuyện dài, nơi họ cùng nhau khám phá, chữa lành, và tìm thấy niềm hạnh phúc giản dị trong những điều nhỏ nhặt của cuộc sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×