Black dog (Hắc khuyển)

Chương 18: Chương 18 Tôi phải giết cái tên chết tiệt đó


trước sau

Giữa những tiếng sóng biển ồn ào liên tục đánh vào bờ đá là sự tĩnh lặng của một khu nhà kho cũ kĩ bị bỏ hoang từ lâu. Nơi đây chất đầy các thùng container bị han rỉ bởi những hạt muối lẫn vào trong gió biển bám vào. Qua năm tháng, giờ chúng đều đã trở thành đống sắt vụn không ai cần tới. Một bóng người từ từ xuất hiện, nhẹ nhàng mở cánh cửa rách nát phế liệu rồi bước vào.

- Ngươi đến muộn "sói". - Người đàn ông đã đứng đợi sẵn ở bên trong lên tiếng.

- Không phải là do ngươi đến sớm quá sao? - Kẻ mới tới đáp trả lại.

- Ngươi vẫn thích mặc những bộ kimono nóng nực đó à?

- Còn ngươi lại cứ thích mặc mấy bộ phương Tây kệnh cỡm ấy nhỉ?

-  Thôi bỏ qua chuyện này đi, lần nào gặp cũng đều lôi ra nói, mà có tiếp tục nữa cũng chẳng đi tới đâu. Tên tộc trưởng của các ngươi sao rồi?

- Hắn sắp trở thành người điên rồi. Ngươi không gọi ta ra chỉ để hỏi vớ vẩn vậy chứ?

- Tất nhiên là không rồi, Sayo. 

Ngay khi vừa được gọi tên, người phụ nữ phía sau cầm một cái hộp gỗ cắm thẳng nó xuống đất trước mặt kẻ đang đứng đối diện với chủ nhân mình. Nó dài hơn một mét và rộng hơn một gang tay, trên vỏ được dán rất nhiều lá bùa vàng dùng để phong ấn.

- Ngươi đưa ra thứ tà khí này ra làm gì?

- Ta cần ngươi dẫn đường tới đó. Nếu được thì cho ta mượn viên ngọc Ginko một lần nữa.

- Hẳn là ngươi bị điên rồi. - Kẻ mặc kimono nói đầy mỉa mai.

Vừa dứt lời hắn liền phải dùng hai ngón tay chỏ và giữa để bắt lấy con dao găm chứa đầy ác ý được phóng vào khuôn mặt mình.

-  Phụ nữ hung dữ, ta không thích.

- Sayo, đừng có làm những thứ vớ vẩn như thế nữa. Cô chẳng giết được hắn với thứ đồ chơi đó đâu.

- Vâng, thưa ngài Shun. - Sayo đáp rồi liền lui về phía sau.

- Ngươi đánh giá ta hơn cao rồi đấy. 

- Quay lại vấn đề, ngươi sẽ dẫn đường chứ?

- Ta sẽ chỉ vẽ một bản đồ. Nếu ngươi định dựa vào thứ trong cái hộp kia để đến đó thì chúc ngươi may mắn có thể toàn mạng mà trở về.

 - À phải rồi, ta có thể giết chết cái tên đã chặt đứt cánh tay của Tadashi không?

- Chuyện đó không liên quan đến ta. 

- Vậy thì tốt, vì dù ngươi không cho phép ta cũng sẽ lấy mạng hắn.

- Có bản lĩnh giết thì giết.

Ba bóng người trong căn nhà kho sau một lúc nói chuyện cuối cùng cũng rời đi. Sayo ngồi phía trước lái xe còn Shun thì ngồi ở băng sau, đôi mắt hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ về thứ gì đó. Suốt nửa chặng đường cả hai đều giữ im lặng.

- Đã tìm ra tin tức của Zen chưa? - Shun bất ngờ lên tiếng hỏi.

- Vẫn chưa ạ. Nhưng đã phát hiện ra năm mươi bảy đối tượng có hình xăm con nhện ở sau gáy và mang tai trên cả nước. Hiện tại bọn thuộc vẫn đang quan sát. 

- Đưa ta đến đó. Ta sẽ kiểm tra từng người một - Shun ra lệnh.

- Vâng.

- Tên gần nhất hiện giờ ở đâu?

- Hiện tại có sáu kẻ cách khoảng một tiếng lái xe, hai ở Aichi và bốn ở Shiga.

- Shiga thuộc lãnh địa của "bọn chó", đến Aichi trước.

- Vâng.

Đột nhiên điện thoại của Shun sáng lên, hắn liếc mắt đọc mẩu tin nhắn vừa được gửi cho mình, khá ngạc nhiên khi nó lại tới từ một con người và không hề liên quan tới việc kinh doanh. Đôi môi khẽ mỉm cười còn bàn tay chạm vào hộp gỗ bên cạnh tỏ ra hài lòng.

- Chúng ta không đi Aichi nữa, đến thẳng Shiga.

Chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng dần tăng tốc rồi biến mất hút chỉ để lại một làn khói trắng trên đường. Kế hoạch của hắn nếu không có Zen tỉ lệ thành công còn chưa đến một phần một nghìn. Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra anh ta trước người những kẻ khác đặc biệt là Kurenai, đứa em gái cùng cha khác mẹ nhưng đầy tham vọng.

Quay trở lại một quán trọ ở tỉnh Mie, một giọng nữ nhỏ nhẹ cất lên.

- Anh đợi đã lâu chưa?

Chàng trai liếc nhìn cô gái phía sau rồi tiếp tục chuyển mắt sang bức tranh cổ treo trên tường.

- Cô mang thanh đoản kiếm theo làm gì?

Đối với cô gái loài người ấy anh đã chẳng còn chút quan hệ. Lời hứa lúc trước cũng đã hoàn thành từ lâu. Dù cho bây giờ có bỏ mặc cô thì cũng chẳng ai oán trách, chỉ là bản thân vẫn không thể.

-  Tôi thấy nó có biểu tượng giống với hình thêu trên áo yukata anh đang mặc, anh có biết về thanh kiếm này chứ? - Iris chìa thanh tanto ra.

- Nó là của cô, đừng hỏi tôi.

- Anh không thích mặc đồ của nhà trọ sao?

- Tôi không thích sử dụng đồ chung với người khác.

Chàng trai nói chuyện nhưng chẳng nhìn lấy Iris đến một lần, cô cũng tò mò xem thử thứ đang chiếm lấy sự thu hút của anh. Đó là bức tranh phong cảnh vùng thôn quê bình yên tuyệt đẹp, với tông màu chủ đạo là màu xanh. Có đồi, có núi, một con suối nhỏ và một ngôi nhà gỗ nhỏ xíu cũ kĩ cạnh bờ đá.

- Tên tôi là Iris Iwasaki, tôi có thể biết tên anh không?

- Inao Inuyama.

- Anh Inuyama thích hội hoạ?

- Cũng không hẳn.

- Ưm, tên tác giả là Go...gor... - Iris gặp khó khăn khi phải đọc chữ Kaji. (Hán tự của Nhật Bản)

- Goriya Ujistuna.

Bầu không khí lại chìm vào im lặng. Các cuộc nói chuyện vẫn là do Iris bắt đầu. Cô không thích điều đó, là cô gái có gia thế và nhan sắc nên đàn ông đều phải tự động bắt chuyện trước. Còn Inao lại cứ tỏ vẻ lạnh lùng, hời hợt. Dù vậy cô vẫn muốn nói chuyện, có lẽ vì anh chính là dạng đàn ông mà cô thích, nhất là khuôn mặt điển trai.

- Tôi muốn đến nơi bên trong bức tranh thử một lần. - Iris bất ngờ nói.

- Tôi cũng vậy. 

         Cuối cùng cả hai cũng đã có một điểm chung ngoài việc nhìn thấy mấy thứ quái dị. Khi nhìn vào bức tranh một cách chăm chú, Iris đã vô cùng kinh ngạc khi thấy nhiều làn khói trắng đang chuyển động bốc lên cao từ phía cánh rừng trên ngọn đồi. Tiếp đến là một người đàn ông ăn mặc như thời xưa từ từ đi ra, rồi hạ đống củi trên vai xuống đất sau đó ngồi trên mỏm đá gần đó nghỉ ngơi. Inao nhận ra Iris đang quay sang nhìn mình với vẻ mặt tò mò, vẫn điềm đạm nói:

- Đừng làm điều gì bất thường. Cứ im lặng, nó không có gây hại. 

 Iris cười tươi:

- Gần đây tôi hay nhìn thấy nhiều thứ kì lạ. Có người bảo tôi bị điên. Khi biết anh cũng giống mình, tôi thực sự vui lắm.

- Cô có vẻ lúc nào cũng cười được nhỉ?

-  Thật sao, tôi thì không nghĩ vậy.

- Chuyện lời nguyền trên tay cô, có thể tôi sẽ giúp được gì đó. 

- Thật sao? Anh biết về con quái vật đó hả?

- Chúng tôi gọi là yêu quái không phải quái vật. - Inao sửa lại lời Iris.

- Sao chị ở đây, chị đã thấy mệt chưa?

Taka xuất hiện cùng với Yamaguchi bên cạnh, cũng gần đến giờ Iris lên cơn sốt nên mọi người có vẻ lo lắng. Khi nhìn thấy Inao, cậu liền tỏ ra khó chịu. Một tên con trai hoàn toàn xa lạ lại có thể nói chuyện với chị ấy một cách vui vẻ.

- Này Inao, ta đói rồi mau dẫn ta đi ăn. 

Một giọng con nít cao vút cũng cất lên từ phía sau lưng chàng trai. Inao không đáp trả chỉ gật đầu nhẹ một cái. Đột nhiên Iris nghe thấy tiếng hét của nhiều phụ nữ. Nhưng trước khi kịp nhìn thấy bất cứ một thứ gì thì một bàn tay to lớn đã che mắt cô lại. Iris ngỡ ngàng với hành động kì lạ này nhưng cô không sợ hãi.

- Anh Inuyama? Sao vậy thả tay ra.

Iris vẫn còn nghe thấy tiếng hét, xen lẫn vào đó là tiếng chân đang chạy hì hục trên sàn gỗ, rồi đến giọng của Taka.

- Này! Anh kia anh tính làm chị... Á, mắt tôi, mắt tôi. 

- Này, ngươi buông bàn tay dơ bẩn của ngươi ra mau. - Là giọng của đứa bé đi cùng Inao.

- Đừng mở mắt ra, đừng nhìn gì hết. - Inao dứt khoát ra lệnh.

Keiko nhất quyết muốn gỡ tay Inao ra nên anh đành bỏ bàn tay trái mình đang che cho Iris để giữ chặt con bé. Nó không thích nên liên tục mắng chửi và vẫy vùng. Tuyệt nhiên Iris không hề nghe thấy tiếng của Yamaguchi. Tiếng hét và tiếng chân chạy uỳnh uỵt càng lúc càng to hơn. Iris càng lúc càng lo lắng. 

Nhưng khi vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô thấy là Taka đang nôn ói dưới sàn, Yamaguchi thì vẫn đứng im với biểu cảm bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên một người đàn ông mập mạp lướt qua cô. Iris sững người khi thấy ông ta không hề mặc quần áo và hoàn toàn trong tình trạng khoả thân. Ông ta vừa chạy vừa múa hát như người say rượu. Iris hét toáng lên, cô đã nhìn thấy những thứ không nên thấy, cả những thứ không muốn thấy cũng đã vô thức đập vào mắt và được não bộ ghi nhận lại, ngay bây giờ cảm giác cô là cũng muốn ói giống Taka.

Inao ngay lập tức dùng chân đạp vào bụng người đàn ông kia khiến ông ta bay lên không trung rồi gục xuống dưới chân bàn lễ tân ngay cửa ra vào. Hai người thanh niên phục vụ hối hả chạy theo sau để kiểm tra cơ thể tên biến thái ấy. Cả hai liên tục tỏ vẻ lo lắng và luôn miệng nói:

- Ông chủ, ông có sao không, ông chủ?

- Thiế... n. 

 Một âm giọng run rẩy của một người phụ nữ vang lên.

- Hả? 

Taka liền nhận ra có điều gì đó khủng khiếp sắp sảy đến.

- Tôi phải thiến cái tên biến thái ấy, phải thiến hắn. - Iris hét lên tay giơ lên thanh đoản kiếm tanto lên cao.

- Khoan đã chị, đừng làm vậy sẽ chết người đó. 

Taka hốt hoảng giữ chặt Iris từ phía sau, dù cậu cũng chỉ mới hoàn hồn lại nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để kịp ngăn cản chị mình. Yamaguchi thấy vậy cũng nhanh chóng dùng kĩ thuật phòng vệ thu lại thanh kiếm trong tay Iris và lấy một tấm khăn gần đó phủ lên cơ thể trần trụi mập ú kia.

- Buông ra, chị phải thiến, không chị phải giết hắn, thả chị ra! Mọi người tránh ra, tôi phải giết cái tên chết tiệt đó.  

 Taka đã phải rất khó khăn để có thể ngăn cản được Iris. Cậu cũng bị trúng một cú đánh bằng củ chỏ của cô vào hàm dưới nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng vì nếu cậu thả tay thì sẽ có án mạng xảy ra. 

 Khi tên đàn ông dần tỉnh lại, Iris đá văng cả đôi guốc gỗ mình đang đi lên không trung về phía hắn. Bị trúng hai lần liên tiếp vào đầu như trời giáng, tên biến thái một lần nữa hoàn toàn bất tỉnh. Taka gần như phải cầu xin:

- Bình tĩnh lại đi chị, em xin chị mà.  

Iris đang cảm thấy bị sốc nặng, sự trong trắng cuối cùng bên trong tâm hồn cô đã bị hoen ố bởi một kẻ mập ú xấu xí. Iris còn muốn giết hắn hơn, khi hình tượng một cô gái xinh đẹp, nhã nhặn và hoàn hảo mà cô còn chưa kịp xây dựng cho Inao xem thì đã bị phá hỏng toàn bộ bởi một cách không thể nào tồi tệ hơn được nữa.

   Trong lúc đang cố vùng vẫy thoát ra, cơn sốt của Iris lại bộc phát. Cô mất sức và lịm dần, Taka cùng Yamaguchi phải dìu về phòng nghỉ ngơi. Inao nhẹ nhõm đi phần nào khi đã ngăn được Keiko nhìn thấy cảnh tượng kia nhưng về phần Iris anh chỉ đành thở dài.

Lại thêm một đêm nữa Iris bị mất ngủ, đầu thì đau như búa bổ, lúc nào cũng có cảm giác cả ngàn con côn trùng đang bò dưới da, hàng vạn mũi dao đâm vào người. Lời nguyền đang vắt kiệt mọi thứ của cô, cả sức khoẻ lẫn tinh thần. Thêm chuyện hồi chiều càng khiến cho cô càng mệt mỏi hơn. Bây giờ cô chỉ mong cho trời sáng thật nhanh. Đang co rúm lại bên trong lớp chăn, màn hình điện thoại của Iris bỗng nhiên sáng lên, trong bóng tối cô vươn tay ra cầm lấy nó, một tin nhắn đã được gửi đến, tài khoản tên Piki đã đăng nhập.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI