bố già

Chương 20: Lời cảnh báo trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm kinh hoàng ấy, căn nhà nhỏ của gia đình ông Thành chẳng còn yên bình như trước. Cánh cửa gỗ bị đập móp méo, từng vết xước in hằn như lời cảnh báo lạnh lẽo. Bà Lành vẫn chưa dám ngủ yên giấc, cứ hễ nghe tiếng động ngoài ngõ là giật mình thon thót. Sâu thì lầm lì, đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng, vừa hối hận vừa sợ hãi.

Ông Thành, dù mệt nhoài sau ngày dài chạy xe, vẫn cố giữ vẻ cứng rắn. Ông biết chỉ cần mình gục ngã, cả nhà sẽ rơi vào vực thẳm.

Đêm đó, khi cả nhà đang ngồi bên mâm cơm nguội lạnh, bất ngờ có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa. Không phải tiếng đập dữ dội như đám người hôm trước, mà là một nhịp gõ chậm rãi, khẽ khàng.

“Lại nữa sao?” – bà Lành run rẩy thì thầm.

Ông Thành đưa tay ra hiệu im lặng. Ông bước đến bên cửa, áp tai nghe ngóng. Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên, nhỏ thôi, nhưng rõ ràng:

“Tôi không phải người xấu. Tôi đến để nói chuyện. Nếu ông không muốn mở cửa, tôi sẽ để lại lời nhắn rồi đi.”

Ông Thành chần chừ, rồi mở hé một khe nhỏ. Dưới ánh đèn vàng vọt, hiện ra một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, dáng gầy, gương mặt hốc hác, khoác chiếc áo khoác sờn màu. Trong mắt ông ta không có vẻ hăm dọa, chỉ còn lại mỏi mệt và căng thẳng.

“Tôi tên Hùng,” người đàn ông khẽ nói. “Trước cũng từng làm ăn với bọn chúng. Tôi biết cảm giác bị dồn vào đường cùng. Đêm qua tôi thấy nhà ông bị chúng nó bao vây… Tôi đến để cảnh báo: chuyện chưa dừng lại đâu. Chúng sẽ còn quay lại, dữ dội hơn.”

Không khí trong nhà đặc quánh. Sâu ngẩng lên, ánh mắt vừa lo sợ vừa hy vọng:
“Chú… chú biết bọn họ?”

Hùng gật đầu, giọng trầm hẳn xuống:
“Tôi từng nợ chúng. Tôi bỏ trốn, may mắn thoát chết. Nhưng để thoát hẳn thì không dễ đâu. Bọn họ có mắt khắp nơi. Nếu không cẩn thận, cả gia đình ông sẽ bị kéo vào lưới.”

Ông Thành cau mày, nắm chặt tay thành nắm đấm:
“Ông nói vậy để làm gì? Ông đến đây vì muốn giúp, hay chỉ gieo thêm sợ hãi?”

Người đàn ông im lặng một lúc lâu, rồi thở dài:
“Vì tôi thấy thằng nhỏ này còn đường quay lại. Nó chưa lún quá sâu. Nếu ông để nó đi xa hơn, sẽ chẳng còn ai cứu nổi.”

Ông Thành lặng người, ánh mắt rơi về phía Sâu. Cậu cúi gằm mặt, hai bàn tay run lên. Lời nói ấy như một nhát dao xoáy vào lòng.

Hùng đưa mắt nhìn quanh, rồi rút từ túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, viết vội vài dòng:
“Đây là chỗ bọn họ thường lui tới. Ông không cần tìm chúng, nhưng hãy nhớ: tránh xa nơi này, và đừng bao giờ để con trai ông bén mảng đến. Nếu nó lỡ bị lôi kéo, coi như mất.”

Ông Thành cầm tờ giấy, tim đập dồn dập. Những dòng chữ nguệch ngoạc ấy chính là một bản đồ dẫn đến vực thẳm – và cũng là lời cảnh báo cuối cùng.

Trước khi rời đi, Hùng quay lại, giọng đầy nghiêm trọng:
“Ông Thành, bão lớn sắp đến rồi. Nếu không mạnh mẽ, ông và gia đình sẽ bị cuốn phăng. Hãy chuẩn bị… và đừng tin bất kỳ ai.”

Nói rồi, ông ta biến mất vào màn đêm, để lại căn nhà nhỏ ngập trong nỗi bất an.

Sâu ngồi bệt xuống nền, hai mắt rớm lệ:
“Cha… con biết con sai rồi. Nhưng con không muốn gia đình mình tan nát. Cha… hãy tin con một lần nữa.”

Ông Thành đứng lặng, bàn tay siết chặt tờ giấy đến nhăn nhúm. Trong đôi mắt già nua ấy ánh lên sự kiên quyết chưa từng có:
“Nếu con thật sự muốn làm lại, cha sẽ cùng con. Nhưng nhớ… con không được quay đầu sai thêm lần nào nữa. Vì lần tới, có thể chẳng còn cơ hội.”

Ngoài kia, gió đêm thổi rít qua khe cửa. Một lời cảnh báo vừa gieo xuống, và gia đình họ đang đứng trước một cơn giông mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×