bố già

Chương 19: Cơn bão ập đến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn nhà nhỏ của ông Thành nằm nép mình trong con hẻm tối vốn quen thuộc với sự yên bình, bỗng một đêm trở thành tâm điểm của những ánh mắt lạ. Người ta thường nói, khi một cơn bão thật sự ập tới, nó chẳng bao giờ gõ cửa trước. Nó đến bất ngờ, dữ dội, và cuốn đi tất cả.

Ông Thành hôm đó đi chạy xe về muộn. Trời vừa tạnh mưa, mặt đường còn loang lổ vũng nước. Xe vừa dừng trước cửa, ông chợt nhận ra không khí trong nhà lạ lẫm khác thường. Đèn vẫn sáng, nhưng Sâu ngồi lặng thinh ở góc bàn, gương mặt tái xanh, ánh mắt bất an. Bên cạnh, bà Lành – vợ ông – cứ nhìn chằm chằm ra cửa, bàn tay run run.

“Có chuyện gì vậy?” – ông hỏi, giọng khàn đặc.

Sâu ngẩng đầu, mắt chạm vào cha nhưng lại tránh đi ngay:
“Họ… họ tìm tới nhà mình rồi, cha à.”

Chưa kịp để ông hiểu hết, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Không phải tiếng gõ bình thường, mà như những cú đập giận dữ, hối hả. Cả nhà giật bắn. Ông Thành bước ra, tim đập thình thịch, nhưng bàn tay bà Lành kéo lại:
“Đừng mở… Thành ơi, em sợ.”

Bên ngoài, một giọng khàn khàn vang lên:
“Sâu! Tao biết mày ở trong đó. Ra đây nói chuyện! Đừng để bọn tao phải làm lớn chuyện.”

Ông Thành lặng người. Trong khoảnh khắc, ông hiểu ra tất cả. Cái thứ “công việc dễ kiếm tiền” mà Sâu vừa dấn thân vào, hóa ra đã kéo cả gia đình ông vào vòng xoáy.

Sâu run rẩy đứng dậy, cắn môi đến bật máu:
“Cha, con xin lỗi… Con lỡ dại dính vào bọn họ. Nếu giờ con không ra…”

Ông Thành quát khẽ:
“Ngồi xuống! Ra là chết. Họ đâu phải người tử tế để mà ‘nói chuyện’.”

Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội. Một bóng người từ khe cửa sổ thấp thoáng, hình xăm đầy cánh tay, ánh mắt như sói rình mồi.

“Ông Thành!” – một giọng khác ré lên – “Dạy con ông tử tế chút đi. Nợ thì phải trả, đồ thì phải giao. Nó lừa bọn tao, giờ cả nhà ông cũng không yên đâu.”

Ông Thành thấy mồ hôi rịn ra khắp trán. Bàn tay chai sần ông nắm chặt lấy vai con trai, giọng nghẹn lại nhưng kiên quyết:
“Sâu, nghe cha. Sai thì sửa. Nhưng giờ tuyệt đối không được bước ra kia. Cha còn sống, cha sẽ bảo vệ con.”

Trong nhà, không khí đặc quánh. Tiếng bà Lành khóc thút thít, xen lẫn tiếng đập cửa nặng nề như muốn phá tung cánh gỗ mỏng manh.

Bất chợt, có tiếng hô từ đầu hẻm:
“Ê! Làm gì ồn ào thế? Muốn công an tới à?”

Đám người ngoài cửa im lặng vài giây, rồi buông lời chửi rủa, dọa nạt thêm vài câu trước khi bỏ đi. Tiếng bước chân dần tan trong bóng đêm, để lại khoảng lặng nặng nề.

Trong nhà, Sâu ngồi sụp xuống, ôm đầu, nước mắt lăn dài:
“Con hại cha mẹ rồi…”

Ông Thành thở dốc, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt mệt mỏi nhưng kiên định:
“Còn thở là còn đường sửa. Nhưng nhớ lấy… từ giờ con không còn lùi được nữa. Hoặc thoát khỏi vũng bùn này, hoặc cả nhà mình bị nó nuốt chửng.”

Ngoài kia, mây đen vẫn lững thững trôi, che khuất cả ánh trăng. Cơn bão có lẽ mới chỉ bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×