bố và con gái siêu lầy

Chương 1: Bố và Con Gái Siêu Lầy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Bảy, nắng xuyên qua khung cửa sổ phòng khách, rọi xuống bàn ăn trống trơn. Bố Minh đang đứng giữa phòng, tay khoanh trước ngực, mắt liếc dọc dãy phòng khách, như một sĩ quan kiểm tra đội hình.

“Ngày hôm nay, nhất định sẽ yên bình,” bố Minh thầm nhủ.

Nhưng ngay khi vừa cúi xuống kiểm tra sàn nhà, một âm thanh khẽ “rúc rích” vang lên từ tủ quần áo. Bố nhướn mày. Con gái Lan – 14 tuổi, tóc buộc hai bên, đôi mắt tinh nghịch – đang nhét một chú mèo con màu xám vào chiếc hộp giấy nhỏ.

“Lan… con lại làm trò gì đây?” – giọng bố vừa nghiêm nghị vừa pha chút kinh ngạc.

Lan nhún vai, giọng hồn nhiên: “Con chỉ… cho mèo chơi trốn tìm thôi mà bố!”

Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn cười: “Chơi trốn tìm trong tủ quần áo à…? Hay con muốn cả bố cùng chơi?”

Lan cười toe toét, vỗ tay vào hộp: “Bố phải tìm mới được!”

Bố nhún vai, đi tới tủ, nhưng vừa mở cửa, mèo con nhảy ra, lao thẳng vào chân bố. Bố té khụy một nhịp, vung tay, khiến chiếc đèn bàn rung rinh. Lan cười vang, còn mèo con thì phóng biến mất ra phòng khách, để lại “cảnh tượng chiến trường” với đống quần áo rối bù.

“Con… con bé lắm chiêu này!” – bố Minh thốt lên, mắt vẫn tròn xoe. Nhưng sâu bên trong, bố lại thấy một cảm giác… ấm áp lạ thường.

Chưa kịp dọn dẹp, Lan đã chạy ra bếp, nơi bố đang chuẩn bị nấu trứng chiên. Bếp núc vốn là “lãnh địa” của bố, nơi mọi thứ đều phải ngăn nắp, đúng thứ tự, từng cái bát, từng chiếc muỗng. Nhưng hôm nay…

“Lan! Con đừng chạm vào bếp!” – bố hốt hoảng khi thấy Lan cầm cây đánh trứng, nhúng một nửa bột trứng vào trong tô mì, nửa còn lại dính đầy bột lên mặt.

Lan cười như nắc nẻ: “Bố ơi, con giúp bố nè! Trứng trộn mì, mới lạ mà!”

Bố Minh nhìn thành phẩm… và chỉ biết thở dài. Mặt trứng dính đầy bột, mì văng tung tóe khắp bàn, bếp trở thành “bãi chiến trường trứng – mì”. Nhưng rồi, khi Lan vỗ vai bố: “Bố… nhìn cũng vui mà!” – bố bất giác mỉm cười, lòng tan chảy.

Ăn sáng xong, Lan kéo bố ra sân trước nhà. “Bố ơi, hôm nay con có kế hoạch!” – Lan nghiêm túc nói, đôi mắt long lanh.

“Thế nào?” – bố Minh vừa tò mò vừa… lo sợ.

“Chơi trốn tìm ngoài sân!” – Lan reo lên.

Và như một thói quen, khi Lan bắt đầu “kế hoạch”, bố Minh sẽ phải đóng vai “cảnh sát” rượt theo con gái khắp sân, trèo lên ghế, luồn xuống gầm bàn, đôi khi vấp phải cây cảnh, đôi khi dính bùn vì Lan tinh nghịch đổ xô nước lên đường chạy.

“Lan… con sẽ khiến bố già nhanh thôi!” – bố vừa đi vừa thở hồng hộc.

“Bố… vui mà!” – Lan hả hê.

Cuộc rượt đuổi kết thúc khi Lan lao vào… tủ đựng đồ chơi và bật ra, cả hai cùng lăn ra cười, thở dốc. Mèo con lại nhảy lên vai bố, như muốn chứng nhận “Lan thắng trận đầu tiên hôm nay”.

Bố Minh ngồi xuống bậc thềm, nhìn con gái đang cười rạng rỡ: “Con bé này… sao lúc nào cũng khiến bố vừa tức vừa thương như vậy nhỉ?”

Lan nhảy lên, đặt tay lên vai bố: “Bố, con biết bố nghiêm khắc, nhưng con thích chơi với bố nhất trên đời!”

Bố Minh mỉm cười, hít một hơi sâu, và tự nhủ: “Ngày đầu yên bình… không yên bình này, hóa ra là ngày hạnh phúc nhất trong tuần.”

Và từ khoảnh khắc đó, cuộc chiến lầy lội giữa bố và con gái bắt đầu, mở ra những ngày tháng hài hước, ấm áp, nơi tình cảm gia đình luôn chiếm ưu thế, dù có nghịch ngợm đến đâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×