bố và con gái siêu lầy

Chương 10: Bữa trưa thảm họa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Lan tỉnh dậy với một ý tưởng tuyệt vời: tự tay chuẩn bị bữa trưa cho bố Minh. Cô bé hí hửng chạy vào bếp, giật tạp dề từ móc treo, ánh mắt long lanh:

“Bố ơi! Hôm nay con sẽ nấu trưa cho bố! Bữa trưa siêu ngon và đặc biệt luôn!”

Bố Minh, vừa uống xong cốc cà phê sáng, nhìn con gái, thở dài: “Lan… con nhớ lần trước con nấu mì trứng mà suýt khiến bếp cháy chứ?”

Lan nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch: “Bố yên tâm, lần này con sẽ rất cẩn thận!”

Và thế là cuộc “bữa trưa thảm họa” bắt đầu. Lan hào hứng mở tủ lạnh, kéo ra đủ loại nguyên liệu, từ rau củ, trứng, thịt đến cả sốt mayonnaise mà bố Minh dùng dở hôm qua.

Cô bé bắt đầu cắt rau củ, nhưng chỉ sau vài phút, bếp đã tràn ngập tiếng cười và cả tiếng thót tim của bố Minh:

“Lan! Đừng cắt quá nhanh, tay con!”

Nhưng Lan đã quá hăng, chiếc dao lướt qua lướt lại, một củ cà rốt lăn vào giỏ rác, làm mèo con nhảy vào nghịch ngợm, khiến Lan giật mình… và suýt làm đổ bát nước.

Bố Minh lao tới kịp lúc, hốt hoảng nhưng vẫn mỉm cười: “Con bé này… lúc nào cũng khiến bố vừa mệt vừa lo!”

Không chịu thua, Lan chuyển sang “pha chế món chính”: trứng chiên. Nhưng đúng lúc cô bé đập trứng, một quả trứng văng ra khỏi chảo, bắn lên tường. Bố Minh vừa lau vừa la:

“Lan! Bếp nhà mình không phải sân vận động đâu!”

Lan cười hì hì: “Bố ơi, đây là nghệ thuật trứng bay đấy!”

Trong lúc đó, mèo con nhảy lên bàn, chơi đùa với chiếc muỗng, khiến nồi canh đang sôi sủi bọt bị lật nghiêng. Bố Minh vội vàng cứu nồi canh, nước sôi bắn tung tóe, khiến cả hai vừa hốt hoảng vừa bật cười.

Nhưng không ai nản lòng. Lan tiếp tục “trang trí món ăn”, cắt dưa leo thành hình hoa, cà rốt thành trái tim, và thậm chí dùng một chút sốt mayonnaise để tạo mặt cười trên bát cơm. Kết quả là một đĩa cơm vừa nghệ thuật vừa kỳ quái, khiến bố Minh vừa ngạc nhiên vừa… buồn cười.

Khi bữa trưa hoàn tất, Lan tự hào nhìn bố: “Bố ơi! Món ăn siêu ngon của con đây!”

Bố Minh nhìn đĩa cơm, bát canh, món chiên và rau củ được bày biện lung tung nhưng đầy màu sắc. Ông thở dài, vừa cười vừa vuốt tóc con gái:

“Lan… con bé này… dù có bếp hỗn loạn, vẫn biết quan tâm bố. Thế là đủ rồi.”

Cả hai ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa cười. Lan hồn nhiên kể về từng bước chế biến, giải thích tại sao lại có “thảm họa” cà rốt bay hay “tác phẩm nghệ thuật” trứng chiên. Bố Minh lắng nghe, cười mỉm, cảm nhận được tình cảm chân thành của con gái.

Cuối bữa trưa, Lan nhìn bố, mắt sáng long lanh: “Bố… con muốn mỗi ngày đều nấu ăn cho bố!”

Bố Minh mỉm cười, vuốt tóc con: “Được thôi… nhưng bố mong là bếp nhà mình không biến thành chiến trường nữa nhé!”

Lan cười toe toét: “Bố yên tâm, con sẽ cố gắng!”

Và từ khoảnh khắc đó, bữa trưa không còn là thử thách mà là kỷ niệm vui nhộn và ấm áp, nơi tiếng cười và tình cảm gia đình chiếm ưu thế. Dù bếp có lộn xộn, trái tim bố và con gái vẫn tràn đầy niềm vui và yêu thương.

Chiều xuống, ánh nắng chiếu qua cửa sổ bếp, phản chiếu hình ảnh hai cha con cùng cười vui, tạo nên một khung cảnh hài hước, ấm áp và đầy tình cảm gia đình, nơi mỗi bữa ăn đều là một cuộc phiêu lưu thú vị.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×