Sáng sớm hôm ấy, ánh nắng len qua cửa sổ chiếu xuống phòng khách, kéo theo tiếng chim hót líu lo ngoài vườn. Lan hớn hở nhảy lên giường, kéo bố Minh dậy:
“Bố ơi! Hôm nay con muốn tập đi xe đạp mà không cần bánh phụ nữa!”
Bố Minh nhăn mặt, vừa cười vừa thở dài: “Lan… con chắc chứ? Lần trước con suýt ngã mấy lần rồi. Bố không muốn phải đưa con đi viện đâu nhé!”
Lan nhún vai, mắt sáng long lanh: “Bố đừng lo! Con đã luyện tập ở sân sau rồi mà!”
Và thế là cả hai kéo xe đạp ra sân. Chiếc xe màu đỏ bóng loáng, với hai bánh phụ vừa tháo ra hôm qua, trông như đang chuẩn bị cho một “cuộc phiêu lưu mạo hiểm”.
Lan leo lên yên xe, chân chạm đất, mắt đầy quyết tâm. Bố Minh đứng bên cạnh, tay nắm chắc phần yên:
“Được rồi, bố sẽ chạy theo con. Nhớ giữ thăng bằng, đừng nhìn xung quanh quá nhiều.”
Lan gật đầu, tập trung hết sức. Bố Minh hít một hơi sâu, chuẩn bị cho màn “tấn công tinh thần”:
“Ba… hai… một… đi thôi!”
Lan đạp chân xuống, chiếc xe lắc lư, rồi… vèo! Cô bé bắt đầu lăn bánh trên sân, nhưng chưa kịp vững tay lái, chiếc xe nghiêng sang phải.
“Bố ơi! Giữ yên!” – Lan hét lên, mắt mở tròn xoe.
Bố Minh chạy theo, hai tay giơ ra, hốt hoảng nhưng vẫn cố bình tĩnh: “Con yên tâm, bố ở đây mà!”
Nhưng đúng lúc đó, mèo con lao ra, nhảy qua bánh xe, làm Lan giật mình, đánh lái mạnh… và chiếc xe nghiêng hẳn, suýt ngã vào bụi hoa hồng.
“Ôi trời…!” – Lan hét lên.
Bố Minh lao tới, túm lấy yên xe kịp lúc, thở hổn hển: “Lan… con bé này… sao lúc nào cũng làm bố suýt chết đứng hả?”
Lan nhìn bố, mếu máo nhưng vẫn nở nụ cười: “Bố… con chỉ hơi loạng choạng thôi mà!”
Sau vài phút nghỉ ngơi, Lan quyết tâm tiếp tục. Lần này, cô bé đi chậm hơn, mắt chăm chú vào đường trước mặt. Bố Minh chạy theo bên cạnh, vừa hướng dẫn vừa cố gắng giữ khoảng cách an toàn.
“Đạp chậm thôi, Lan. Giữ thăng bằng!” – ông hô to.
Lan đạp, đạp… và lần đầu tiên, chiếc xe không lắc lư quá nhiều. Bố Minh thở phào: “Cuối cùng cũng đi được một chút!”
Nhưng niềm vui chưa kéo dài lâu. Chiếc xe đột nhiên lao về phía bãi cát nhỏ gần sân, nơi mèo con đang nghịch cát. Lan hét lên:
“Bố… mèo con!”
Bố Minh lao tới, tay kéo yên xe, nhưng chiếc xe vẫn trượt trên cát, tạo ra một cảnh tượng vừa hài hước vừa hồi hộp. Mèo con nhảy qua nhảy lại, Lan nghiêng người giữ thăng bằng, và bố Minh thì chạy như vận động viên marathon, vừa hô vừa la:
“Lan! Giữ thăng bằng! Con bé điên ơi!”
Cuối cùng, Lan cũng thắng được quãng đường khó khăn này, đứng yên trên xe, thở hổn hển nhưng mắt sáng long lanh. Bố Minh nhìn con, thở dốc: “Lan… con bé này… vừa nguy hiểm vừa đáng yêu quá đi!”
Lan cười hì hì, giơ tay lên: “Bố ơi… con làm được rồi! Con không cần bánh phụ nữa đâu!”
Bố Minh gật đầu, thở dài, vuốt tóc con: “Đúng rồi… bố tự hào về con. Nhưng nhớ lần sau phải cẩn thận hơn nhé!”
Để kỷ niệm chiến công đầu tiên, Lan đề nghị: “Bố… mình chơi trò đua xe xem ai đi nhanh hơn nhé!”
Bố Minh nhìn con gái, vừa mệt vừa hài hước, nhăn mặt: “Lan… bố mà chơi trò này chắc tối nay sẽ đau chân suốt đêm!”
Nhưng Lan không chịu từ bỏ, kéo tay bố ra đường nhỏ phía trước sân, nơi bãi cỏ mềm, làm “trường đua an toàn”. Cả hai lao xe, vừa đua vừa cười, tiếng cười vang khắp khu vườn, hòa lẫn tiếng mèo con chạy nhảy.
Cuộc đua kết thúc với một kết quả rất… “công bằng”: Lan ngã nhẹ vào đống cỏ mềm, bố Minh vội lao tới, ôm cô bé vào lòng. Hai người vừa cười vừa thở hổn hển, cùng nhìn nhau:
“Lan… con bé này… lúc nào cũng khiến bố vừa mệt vừa hạnh phúc.”
Lan nhắm mắt, tựa vào vai bố: “Bố… con thích chơi với bố. Dù có ngã, con vẫn vui.”
Bố Minh vuốt tóc con, mỉm cười: “Đúng rồi… vui là quan trọng, và bố luôn ở đây để bảo vệ con.”
Và từ khoảnh khắc đó, buổi tập đi xe đạp không còn là “thử thách nguy hiểm” nữa. Nó trở thành một buổi chiều đầy tiếng cười và kỷ niệm ấm áp, nơi bố và con gái cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi, học cách kiên nhẫn và gắn kết tình cảm gia đình.
Chiều xuống, ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi sân vườn, phản chiếu bóng hai cha con bên chiếc xe đạp đỏ – hình ảnh của tình cảm gia đình vừa hài hước vừa ấm áp, nơi tiếng cười luôn vang vọng.