Sáng sớm hôm nay, bố Minh thức dậy với cảm giác bình thường – cho đến khi mở mắt ra, thấy phòng khách tràn đầy giấy màu, bóng bay bay lơ lửng và một tờ giấy viết nguệch ngoạc treo trên tường:
“Chúc mừng sinh nhật bố! Hôm nay sẽ là ngày vui nhất!”
Minh nhíu mày. Ngày sinh nhật của ông là vào tuần sau. Nhìn quanh phòng, ông nhận ra: Lan – cô con gái tinh nghịch – đang cười khúc khích, tay cầm chiếc búa nhựa, chuẩn bị treo thêm bóng bay.
“Lan… con đã bắt đầu ‘sinh nhật sớm’ rồi à?” – ông vừa mỉm cười vừa thở dài.
“Bố ơi, con muốn tạo bất ngờ!” – Lan reo lên, nhảy lên bàn, tay cầm bút lông vẽ những trái tim khắp tường.
Bố Minh nhìn quanh, thấy toàn bộ phòng khách biến thành một ‘bãi chiến trường màu sắc’: giấy bóng bay văng tứ tung, mặt bàn tràn đầy kẹo mút, sàn nhà rắc confetti, mèo con lại chạy nhảy giữa các đống giấy.
“Lan… con có biết bố sẽ phải dọn cái này không không?” – ông vừa hỏi vừa nhặt confetti khỏi chân.
Lan giả bộ vô tội: “Bố dọn cùng con chứ sao! Vừa vui vừa… gắn kết tình cảm gia đình nữa mà!”
Và thế là, bữa sáng cũng biến thành “bữa sáng hỗn loạn”: Lan đổ bột bánh pancake ra sàn, mèo nhảy vào chảo trứng, và bố Minh thì cố gắng tránh trượt té. Tiếng cười vang khắp nhà, hòa với mùi bánh cháy và trứng rán.
Sau bữa sáng, Lan kéo bố vào “lập kế hoạch sinh nhật”. Bản kế hoạch được cô bé viết trên giấy màu neon, chi chít các mục:
Trang trí phòng khách.
Làm bánh sinh nhật.
Chuẩn bị quà bất ngờ.
Kịch bản trò chơi gia đình.
Minh nhìn bản kế hoạch, mắt long lanh nửa mệt mỏi, nửa vui sướng. “Lan… con có biết bố không phải là người… làm trò chơi không không?”
“Bố cứ yên tâm, con sẽ hướng dẫn!” – Lan nói, tay kéo bố đi khắp phòng, treo bóng bay, dán giấy màu, đặt bàn ghế.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên thật sự hài hước khi Lan muốn tự làm bánh sinh nhật. Cô bé trộn bột theo ý mình: bột bay tung tóe khắp bàn, sữa đổ vào chảo nóng, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn mà bố Minh không biết nên cười hay than.
“Lan… con có biết bố sẽ phải dọn bếp sau này không không?” – ông vừa lau bột, vừa nói.
“Bố… con chỉ muốn vui mà!” – Lan cười rúc rích.
Bữa trưa sinh nhật không bình thường của bố Minh kết thúc với bánh “nghệ thuật tự do”: hình trái tim méo mó, một số chỗ hơi cháy, nhưng được trang trí bởi Lan bằng kẹo và trái cây. Bố nhìn thấy, lòng ấm áp: “Đây là món quà ý nghĩa nhất mà con có thể tặng bố.”
Chiều hôm đó, Lan còn tổ chức trò chơi gia đình, kéo bố Minh tham gia chạy vòng quanh phòng khách, ném bóng bay, chơi trò “tìm quà bất ngờ”. Mỗi lần bố giành được quà, Lan lại lén giấu quà khác, khiến ông chạy theo vòng quanh nhà.
Khi hoàng hôn buông xuống, phòng khách tràn ngập confetti, bóng bay vẫn lơ lửng, Lan đặt tay lên vai bố:
“Bố… con muốn nói… con yêu bố nhiều lắm!”
Bố Minh nhìn con gái, mỉm cười và đáp:
“Bố cũng yêu con… dù con có lầy lội đến đâu.”
Và từ khoảnh khắc đó, sinh nhật không bình thường trở thành một kỷ niệm hài hước, ấm áp, đánh dấu một chương mới trong những ngày tháng “cuộc chiến lầy lội” giữa bố và con gái, nơi tiếng cười luôn chiếm ưu thế.