Sáng Chủ Nhật, không khí trong nhà vẫn náo nhiệt như những ngày trước. Bố Minh đang đứng giữa phòng khách, nhìn vào tủ quần áo, thở dài. Lan đã 14 tuổi, tuổi mà mỗi sáng thức dậy là một “tác phẩm nghệ thuật” ngẫu hứng trên sàn nhà.
“Lại quần áo bừa bộn rồi,” bố thở dài.
Lan từ phòng tắm chạy ra, tay vẫy chiếc khăn tắm, tóc còn ướt nhẹp, mắt long lanh đầy tinh nghịch:
“Bố ơi, hôm nay con muốn thử trò chơi mới!”
“Trò chơi gì nữa đây?” – Minh nghi ngờ, chuẩn bị tinh thần.
Lan cười: “Trốn tìm quần áo! Con giấu hết quần áo bẩn đi, bố phải tìm mới được mặc!”
Bố Minh nhíu mày: “Con… con bé này!” – ông vừa tức vừa cảm thấy một phần vui vẻ trong lòng.
Lan đã âm thầm rải quần áo bẩn khắp nhà: dưới gầm bàn, trong giỏ rác, thậm chí treo lủng lẳng trên tay nắm cửa. Khi bố bước vào phòng, mỗi nơi ông dòm thấy đều là một “bẫy” tinh nghịch.
“Lan… con… bây giờ bố bắt đầu cuộc chiến!” – bố Minh hô lên, nhấc chiếc áo sơ mi ra khỏi gầm ghế.
Lan cười khúc khích, nhảy ra phòng khách, trèo lên ghế: “Bố phải tìm tất cả mới được! Nếu không… con thắng!”
Và thế là, cuộc rượt đuổi quần áo bắt đầu. Bố Minh lần theo từng manh mối: chiếc quần dưới gầm bàn, tất ở ghế sofa, áo khoác treo trên tay nắm cửa. Lan liên tục “cập nhật” những vị trí mới, khiến bố cứ chạy theo mà không bắt kịp.
Trong lúc “trinh sát”, bố Minh trượt chân trên chiếc tất mà Lan để lại, nhào xuống ghế sofa. Lan cười rúc rích, vẫy tay: “Bố té rồi!”
Bố Minh ngồi dậy, nước mắt lưng tròng vì vừa tức vừa cười, nhặt từng chiếc quần, từng chiếc tất. Nhưng sâu bên trong, ông thấy ấm lòng lạ thường, vì con gái luôn khiến mỗi ngày trở nên sinh động, vui vẻ, dù có bừa bộn đến đâu.
Sau gần một giờ “trận chiến quần áo”, cả hai cùng thở hổn hển. Lan nhảy lên vai bố, đặt tay lên vai ông:
“Bố ơi, trò chơi này vui mà!”
Bố Minh mỉm cười, vuốt tóc con gái: “Đúng là vui… nhưng lần sau bố sẽ ‘lập kế hoạch phòng thủ’ tốt hơn!”
Lan cười toe toét, mắt long lanh: “Bố mà phòng thủ thì con sẽ phải nghĩ kế khác thôi!”
Cuộc chiến quần áo kết thúc, phòng khách lại trở về trật tự tạm thời. Nhưng Minh biết rằng, với Lan, ngày nào cũng là một “trận chiến” nhỏ, nơi tiếng cười và tình cảm gia đình luôn thắng thế.
Và từ khoảnh khắc này, bố Minh nhận ra rằng: mọi trò nghịch ngợm của con gái, dù có bừa bộn, rắc rối đến đâu, đều là những khoảnh khắc đáng nhớ, tạo nên hạnh phúc gia đình không thể thay thế.