bố và con gái siêu lầy

Chương 6: Bài học làm việc nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một sáng thứ Hai, nắng nhẹ len qua rèm cửa sổ, chiếu xuống phòng khách ngập tràn bóng bay và confetti từ sinh nhật của bố Minh. Không khí trong nhà vẫn còn dư âm tiếng cười, nhưng bố Minh biết rằng… bài học hôm nay sẽ là một “cuộc chiến mới”.

Lan, cô con gái 14 tuổi, đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm quyển truyện tranh. Nhìn thấy bố Minh chuẩn bị quần áo dọn dẹp, Lan nhướn mày:

“Bố… hôm nay con không phải dọn nhà đâu nhé!” – Lan nhe răng cười tinh nghịch.

Bố Minh đứng thẳng lưng, tay chống hông: “Lan… con nghĩ sao về việc làm việc nhà? Bố sẽ giao nhiệm vụ cho con, và con phải hoàn thành đúng giờ!”

Lan giả vờ hốt hoảng: “Nghiêm túc vậy sao bố? Con không biết đâu…”

Nhưng bố Minh đã chuẩn bị sẵn “chiến thuật”: một bản danh sách các công việc, từ lau nhà, dọn bát, quét sàn đến xếp sách, gấp quần áo. Lan nhìn danh sách mà mắt long lanh: “Ôi trời… dài quá bố ơi!”

Và thế là cuộc chiến bắt đầu.

Lan cầm cây chổi, bố Minh cầm khăn lau, cả hai lướt quanh phòng khách như hai chiến binh trong “trận chiến nhà cửa”. Nhưng Lan không chịu tuân theo: cô bé vừa quét vừa ném bột mì còn sót lại từ sinh nhật ra sàn, để mèo con trượt té, tạo ra một loạt tình huống hài hước dở khóc dở cười.

Bố Minh hốt hoảng: “Lan! Con không thể làm thế được!”

Lan nhún vai: “Bố bảo làm sạch, con làm sạch mà… theo cách sáng tạo của con thôi!”

Trong lúc dọn dẹp, Lan còn tìm cách “ẩn trốn” đồ bẩn: tất dính bột bánh dưới ghế sofa, áo khoác giấu sau rèm cửa. Mỗi khi bố đi đến, Lan lại nhảy ra, cười rúc rích, khiến bố không thể nhịn cười nhưng vẫn phải nghiêm khắc: “Lan… con này… bố sẽ không tha đâu!”

Đỉnh điểm của “cuộc chiến” xảy ra khi Lan trượt chân trên bột mì, nhào vào bàn ăn, làm rơi chén đĩa. Bố Minh lao đến cứu kịp, nhưng vẫn bị bột dính lên áo. Lan ngồi dậy, tay lau mắt, cười không nhặt được: “Bố ơi… con có vô tình thôi mà!”

Cuối cùng, sau hơn một giờ, phòng khách gần như sạch sẽ, nhưng dấu vết của “cuộc chiến” vẫn còn: bột mì trên sàn, mèo con nhảy nhót trên ghế, và Lan thở hổn hển nhưng vẫn cười toe toét.

Bố Minh nhìn con gái, lòng vừa mệt vừa vui: “Con bé này… lúc nào cũng khiến bố vừa tức vừa thương.”

Lan nhảy lên vai bố, đặt tay lên vai ông: “Bố… con biết làm việc nhà cũng vui mà!”

Bố Minh vuốt tóc con gái, mỉm cười: “Đúng là vui… nhưng bố nghĩ con còn nhiều ‘chiêu trò’ lắm.”

Lan nhún vai, mắt long lanh: “Bố mà cảnh giác thì con sẽ phải nghĩ cách khác thôi!”

Và từ khoảnh khắc đó, bài học làm việc nhà không còn là “nhiệm vụ bắt buộc” nữa. Nó trở thành một trò chơi hài hước, nơi bố và con gái cùng cười, cùng gắn kết, tạo nên những ngày tháng vừa lầy lội, vừa ấm áp trong gia đình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×