Chiều hôm đó, Lan hớn hở chạy vào phòng khách, tay cầm chiếc tay cầm trò chơi điện tử mới. Ánh mắt tinh nghịch của cô bé sáng rực:
“Bố ơi, hôm nay mình chơi game cùng nhau nhé!”
Bố Minh nhìn cô con gái, nhíu mày: “Lan… bố không giỏi lắm đâu.”
Lan cười khúc khích: “Không sao, bố chỉ cần cố gắng thôi. Con sẽ hướng dẫn!”
Và thế là, trận chiến điện tử bắt đầu. Bố Minh cầm tay cầm một cách vụng về, mắt dán vào màn hình, trong khi Lan tinh nghịch liên tục hét lên hướng dẫn:
“Bố phải nhảy lên! Nhảy nữa! Không, bố chết rồi!”
Mỗi khi bố mắc lỗi, Lan vừa cười vừa làm bộ mặt “giận dỗi”: “Bố không theo kịp con sao? Trận này con thắng rồi!”
Nhưng bố Minh cũng không chịu thua. Ông nhăn mặt, tập trung hết sức: “Lan… bố sẽ thắng để xem con có khen không!”
Cuộc chiến trở nên hài hước: Lan nhảy lên ghế, hét vang, mèo con cũng nhảy theo tay cầm, khiến bố Minh liên tục trượt tay. Bàn ghế, sofa, thảm đều chứng kiến “chiến tranh điện tử” vui nhộn này.
Sau gần một giờ, Lan thở hổn hển, bố Minh cũng mệt lử nhưng cả hai đều cười toe toét. Bố nhìn con gái:
“Con bé này… lúc nào cũng khiến bố vừa tức vừa vui.”
Lan nhảy lên vai bố, đặt tay lên vai ông: “Bố… con thích chơi game cùng bố! Dù bố vụng về, vẫn vui lắm!”
Bố Minh vuốt tóc con gái, mỉm cười: “Đúng rồi… vui là được, quan trọng là mình chơi cùng nhau.”
Và từ khoảnh khắc đó, trò chơi điện tử không còn là cuộc chiến thắng thua mà trở thành khoảnh khắc gắn kết gia đình, nơi tiếng cười và tình cảm ấm áp luôn chiếm ưu thế.