bổn cung là minh tinh!

Chương 1: Bổn Cung... Xuyên Không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đại Việt, năm Vĩnh Thịnh thứ mười, trong cung Dưỡng Tâm.

Hoàng hậu Lý Phượng Cửu ngồi trên phượng tọa, ngón tay thon dài được bao bọc bởi bộ hộ giáp bằng vàng tinh xảo, nhẹ nhàng lật một trang sách. Nàng mặc một bộ phượng bào màu đỏ thẫm, thêu hình phượng hoàng tung cánh bằng chỉ kim tuyến, mỗi một cử chỉ đều toát ra sự uy nghi và quyền lực tuyệt đối của một bậc mẫu nghi thiên hạ. Ở tuổi hai mươi lăm, nàng không chỉ là Hoàng hậu, mà còn là người nhiếp chính, nắm trọn quyền lực của cả một vương triều trong tay.

"Tỷ tỷ," một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vang lên.

Phượng Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lập tức trở nên dịu dàng. Người vừa đến là Lý Phượng Loan, em gái song sinh của nàng, cũng là người mà nàng tin tưởng nhất trên đời. Phượng Loan bưng một chén canh hạt sen long nhãn còn bốc khói nghi ngút đến.

"Trời đã về khuya, tỷ làm việc cả ngày vất vả rồi. Uống chút canh an thần cho dễ ngủ." Phượng Loan mỉm cười, một nụ cười trong sáng như hoa lê trong mưa.

"Vẫn là muội muội hiểu ta nhất." Phượng Cửu mỉm cười, nhận lấy chén canh. Nàng không một chút nghi ngờ, uống một hơi cạn sạch. Vị ngọt thanh của long nhãn, bùi bùi của hạt sen, quả thực rất dễ chịu.

Nhưng chỉ vài giây sau, một cảm giác đau nhói, buốt lạnh đột ngột lan ra từ bụng dưới. Chén sứ trên tay nàng rơi xuống, vỡ tan trên nền gạch. Nàng nhìn xuống, thấy một dòng máu đen sẫm đang rỉ ra từ khóe môi mình.

Độc.

Nàng ngước lên, nhìn đứa em gái của mình bằng một ánh mắt không thể tin được. "Tại sao?"

Nụ cười trên môi Phượng Loan vẫn còn đó, nhưng đã không còn sự trong sáng, mà trở nên độc ác, oán hận. "Tại sao ư? Tỷ tỷ à, từ nhỏ đến lớn, cái gì tỷ cũng hơn muội. Cùng là song sinh, tại sao tỷ lại là Hoàng hậu, còn muội chỉ có thể là một Trắc phi? Tại sao Hoàng thượng chỉ yêu một mình tỷ? Tại sao cả thiên hạ này đều nằm trong tay tỷ?"

Nàng ta bước tới, giọng nói thì thầm đầy ghen tị. "Hôm nay, muội sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình. Hoàng thượng đã đồng ý rồi. Chỉ cần tỷ chết đi, muội sẽ là Hoàng hậu mới của Đại Việt."

"Hoàng thượng..." Phượng Cửu lẩm bẩm. Người chồng mà nàng hết mực yêu thương, cũng đã phản bội nàng.

Cơn đau ập đến dữ dội. Nàng loạng choạng đứng dậy, cố gắng bám víu vào sự sống. Nàng lùi lại, vấp ngã, rồi cả người ngã ngửa ra sau, rơi xuống hồ sen lạnh lẽo phía sau cung Dưỡng Tâm. Nước hồ lạnh như băng bao trùm lấy cơ thể nàng. Ý thức của nàng từ từ chìm vào bóng tối, mang theo sự phẫn uất và nỗi hận thù ngút trời.


"A!"

Lý Phượng Cửu giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển. Nàng vẫn còn cảm nhận được cái lạnh buốt của nước hồ và cơn đau xé ruột của độc dược.

Nhưng... có gì đó không đúng.

Nàng không còn ở dưới nước. Nàng đang nằm trên một nền đất cứng, xung quanh là những thứ kỳ quái. Những ngọn đèn sáng chói như mặt trời ban trưa nhưng lại không có hơi nóng. Những kẻ "man di mọi rợ" mặc những bộ trang phục kỳ dị đang vây quanh, nhìn nàng chằm chằm. Và trên người nàng, không phải là bộ phượng bào cao quý, mà là một bộ đồ cung nữ bằng vải thô, rách bươm.

"Cô gái, cô tỉnh rồi à? Có sao không?" Một người đàn ông trung niên lo lắng hỏi.

Phượng Cửu nhíu mày. Nàng cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể này yếu ớt và đau nhức. Nàng nhìn xuống đôi bàn tay của mình. Mềm mại, non nớt, không có những vết chai mờ do cầm bút phê duyệt tấu chương. Đây không phải là cơ thể của nàng!

"Đây là đâu? Bổn cung đang ở đâu?" Nàng cất tiếng, giọng nói tuy có chút yếu ớt nhưng vẫn đầy sự uy nghiêm cố hữu.

Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau.

Một cô gái trẻ mặc một bộ đồ còn kỳ dị hơn, tay cầm một tấm bảng, chạy lại. "Đạo diễn, cô diễn viên quần chúng tên An Chi này hình như bị ngã hỏng đầu rồi. Tự xưng là 'Bổn cung' kìa."

"Bổn cung?" Phượng Cửu lặp lại, rồi một dòng ký ức xa lạ đột nhiên tràn vào đầu nàng. Những hình ảnh về một thế giới hoàn toàn khác. Xe cộ, nhà cao tầng, điện thoại... và ký ức của một cô gái tên An Chi, một diễn viên vô danh, vừa mới bị trượt chân ngã từ trên một bức tường đạo cụ cao hai mét xuống đất.

Xuyên không?

Hai từ hoang đường này đột nhiên hiện lên trong đầu nàng. Nàng, Hoàng hậu Lý Phượng Cửu, đã chết, và rồi sống lại trong thân xác của một con hát ở một thế giới kỳ lạ nào đó?

Không! Không thể nào! Đây chắc chắn là một âm mưu!

"Hỗn xược!" Nàng gạt đi bàn tay đang định đỡ mình dậy của một nhân viên hậu trường. "Cả gan! Ai cho phép ngươi chạm vào Bổn cung?"

Sự kiêu ngạo và khí chất vương giả toát ra từ người cô gái mặc đồ cung nữ rách rưới khiến mọi người đều sững sờ. Cô ta... không giống như đang diễn.

Phượng Cửu cố gắng đứng dậy một cách đầy uy nghi, dù cơ thể vẫn còn đau nhức. Nàng nhìn quanh, đánh giá tình hình. Nơi này trông có vẻ giống một phim trường quay cảnh cung đình, nhưng lại vô cùng giả tạo. Nàng phải thoát khỏi đây, phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Nàng nhìn thẳng vào người đàn ông có vẻ là người đứng đầu ở đây. "Ngươi, lại đây."

Vị đạo diễn bối rối chỉ vào mặt mình. "Tôi sao?"

"Chứ còn ai vào đây nữa? Mau nói cho Bổn cung biết, đây là đâu? Và Hoàng thượng đang ở đâu?"

Cả đoàn làm phim bắt đầu xì xầm. Có người thì thương hại, có người thì bật cười. Bọn họ chắc chắn rằng cô diễn viên nhỏ này đã bị loạn trí thật rồi.

Giữa lúc hỗn loạn đó, một giọng nói lạnh lùng, pha lẫn sự châm biếm vang lên từ phía sau.

"Hoàng thượng thì tôi không biết ở đâu. Nhưng nếu nương nương còn không đứng dậy mà đi bệnh viện kiểm tra, thì có lẽ sắp được đoàn tụ với Diêm Vương rồi đấy."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×