bổn cung là minh tinh!

Chương 8: Bài Học Đầu Tiên Về Tiền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự thành công bất ngờ của vai diễn Hoàng hậu đã mang lại cho "An Chi" không chỉ danh tiếng mà còn cả một khoản thù lao kếch xù. Trịnh Phong, với tư cách là một nhà quản lý chuyên nghiệp, đã mở cho cô một tài khoản ngân hàng và làm cho cô một chiếc thẻ tín dụng hạng bạch kim.

"Đây," anh nói, đưa cho cô chiếc thẻ lấp lánh. "Nương nương, đây là 'ngân khố' của người. Bên trong có 'bổng lộc' từ việc đóng phim. Người có thể dùng nó để mua sắm những thứ cần thiết. Nó giống như một cái kim bài, có thể mua được mọi thứ trong các 'thương điếm' (trung tâm thương mại)."

Phượng Cửu cầm lấy tấm thẻ, nhìn nó với vẻ tò mò. Một miếng nhựa nhỏ mà lại có thể mua được cả thiên hạ sao? Thật là thần kỳ. Nàng, người đã quen với việc cả quốc khố đều nằm trong tay mình, lại cảm thấy vô cùng hứng thú với việc tự mình đi "mua sắm". Nàng quyết định sẽ đi một chuyến "vi hành", xem xét các sản vật ở thế giới này.

Ngày hôm sau, nàng thực hiện chuyến vi hành của mình. Điểm đến: Vincom Center Đồng Khởi, trung tâm thương mại xa hoa bậc nhất Sài Gòn.

Nàng bước vào, khí chất Hoàng hậu lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Dù chỉ mặc một bộ váy đơn giản do stylist chọn, nhưng dáng đi thẳng, ánh mắt uy nghiêm và thần thái cao ngạo của nàng khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Nàng xem chuyến đi này không phải là mua sắm. Nàng đang "tuyển chọn vật phẩm cống nạp".

Nàng bước vào một cửa hàng Chanel. Cô nhân viên bán hàng thấy khí chất của nàng thì vội vàng ra đón tiếp một cách nồng hậu.

Phượng Cửu không thèm nhìn cô nhân viên. Nàng đi một vòng, lướt qua những chiếc túi xách đắt tiền. Tay nàng chỉ vào một chiếc túi Boy Chanel màu đen. "Cái này, Bổn cung lấy."

Rồi nàng lại chỉ vào một cặp kính râm. "Cái kia, gói lại."

Sau khi đã chỉ định gần chục món đồ, nàng thản nhiên quay lưng định rời đi.

Cô nhân viên vội chạy theo. "Dạ thưa quý khách, của quý khách tổng cộng là 850 triệu ạ. Quý khách muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?"

Phượng Cửu quay lại, nhìn cô nhân viên bằng ánh mắt như nhìn một sinh vật lạ. "Thanh toán? Ngươi nói gì vậy?"

"Dạ... là trả tiền đó ạ."

"Hỗn xược!" Phượng Cửu cao giọng. "Đồ của Bổn cung mà còn dám đòi tiền sao? Bổn cung chọn trúng vật phẩm của cửa hàng các ngươi, đó là phúc đức ba đời nhà các ngươi rồi. Còn không mau gói lại mang về 'cung' cho Bổn cung?"

Cô nhân viên đứng hình. Cả cửa hàng cũng im phăng phắc.

Màn kịch tương tự diễn ra ở cửa hàng Dior, rồi đến Louis Vuitton. Nàng đi đến đâu cũng gây ra một sự hỗn loạn đến đó. Nàng "tuyển chọn" rất nhiều thứ, từ quần áo, trang sức cho đến một con gấu bông Teddy khổng lồ, nhưng lại nhất quyết không chịu trả tiền. Nàng cho rằng, với thân phận của mình, việc nàng lấy một món đồ nào đó chính là đang ban ơn cho món đồ đó.

Cuối cùng, ban quản lý trung tâm thương mại và đội ngũ an ninh đã phải vào cuộc.

Trịnh Phong đang họp thì điện thoại liên tục rung lên. Đầu tiên là tin nhắn từ ngân hàng báo thẻ tín dụng của "An Chi" đã bị quẹt hết hạn mức chỉ trong vòng một tiếng. Tiếp theo là cuộc gọi từ quản lý của Vincom.

Anh nghe xong, mặt mày đen sầm lại. Anh vội vã kết thúc cuộc họp, lao ra khỏi công ty.

Khi anh đến nơi, anh tìm thấy "Hoàng hậu nương nương" đang ngồi uy nghiêm trên một chiếc ghế nhựa trong phòng an ninh. Xung quanh nàng là một núi đồ hiệu chất cao như núi. Nàng đang ung dung uống trà, và còn đang "thuyết giáo" cho ông trưởng phòng an ninh về "lễ nghi quân thần".

Trịnh Phong cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt. Anh xông vào, không nói không rằng, kéo nàng đứng dậy.

"Về nhà!" Anh nghiến răng.

Trên đường về, anh không nói một lời. Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn cả một trận lôi đình.

Về đến căn hộ, anh ném cô ngồi xuống sofa. "Cô có biết mình vừa làm cái gì không?"

"Bổn cung chỉ đi tuần tra lãnh địa, chọn vài món đồ. Có gì sai sao?" Nàng vẫn ngây thơ không hiểu.

Trịnh Phong hít một hơi thật sâu. Anh nhận ra, anh không thể dùng logic thông thường để nói chuyện với cô được. Anh phải dùng ngôn ngữ của cô.

Anh lấy ra một tờ giấy trắng và một cây bút. "Nương nương, người lại đây. Vi thần có một bài toán kinh tế muốn trình lên người."

Anh bắt đầu vẽ. "Người xem," anh vẽ một cái cây. "Cây này là 'sự nghiệp' của người. Những khán giả yêu thích người, họ là 'đất đai'. 'Cát-sê' mà người nhận được, chính là 'hoa màu' thu hoạch được từ đất."

Anh vẽ một cái kho. "Đây là 'ngân khố' của chúng ta, hay còn gọi là 'tài khoản ngân hàng'. Hoa màu thu hoạch được sẽ được cất vào đây."

Rồi anh vẽ những món đồ hiệu. "Những thứ này là 'gấm vóc', 'sơn hào hải vị'. Chúng ta phải dùng 'hoa màu' trong 'ngân khố' để 'trao đổi', tức là 'mua bán', chứ không thể 'trưng thu' một cách vô tội vạ được. Nếu người cứ trưng thu như vậy, dân chúng (chủ cửa hàng) sẽ oán thán, 'quốc gia' (sự nghiệp) của chúng ta sẽ bị lung lay, ngân khố sẽ cạn kiệt. Người hiểu chưa?"

Phượng Cửu, dù kiêu ngạo, nhưng không hề ngốc. Nàng là người từng quản lý cả một quốc gia. Nghe lời giải thích "kinh tế học phiên bản cung đấu" của anh, nàng dần dần hiểu ra.

"Vậy ra," nàng nói, "những tờ giấy mà ngươi đưa cho Bổn cung, chính là 'hoa màu'?"

"Đúng vậy! Rất đúng!" Trịnh Phong mừng rỡ vì cuối cùng cô cũng hiểu.

"Và Bổn cung phải dùng 'hoa màu' của mình để đổi lấy những thứ khác?"

"Chính xác!"

Nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu. "Vậy... ngân khố của Bổn cung còn nhiều hoa màu không?"

"Sau ngày hôm nay thì... không còn nhiều lắm đâu ạ." Anh thở dài.

Phượng Cửu có vẻ đăm chiêu. Nàng nhận ra, thế giới này vận hành theo những quy tắc hoàn toàn khác. Quyền lực của nàng ở đây không còn là tuyệt đối nữa. Nó bị giới hạn bởi một thứ gọi là "tiền".

Nhìn thấy vẻ mặt tập trung suy nghĩ, có chút bối rối của cô, Trịnh Phong đột nhiên không thể nhịn được cười. Anh bật cười thành tiếng, một tiếng cười thật sự sảng khoái.

Tiếng cười của anh khiến Phượng Cửu ngẩng lên. Đây là lần đầu tiên nàng thấy anh cười như vậy, không còn vẻ châm biếm, giả tạo. Trông anh... thật sự rất đẹp trai.

Tiếng cười của anh cũng khiến chính anh bất ngờ. Anh vội nín lại, ho khan một tiếng.

"Khụ... nói chung là," anh nói, "sau này muốn mua gì, thì phải hỏi ý kiến của 'quan coi quốc khố' là tôi đây. Rõ chưa?"

"Biết rồi." Nàng lẩm bẩm.

Bài học đầu tiên về tiền bạc đã kết thúc. Dù nó bắt đầu bằng một thảm họa, nhưng lại kết thúc bằng một tiếng cười chân thật đầu tiên giữa hai người. Một sự kết nối mới, không liên quan đến công việc hay thân phận, đã âm thầm nảy mầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×