bốn mùa có cậu

Chương 1: NGÀY TRỞ LẠI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời tháng ba, nắng vừa đủ để hong khô những giọt sương còn sót lại trên mái ngói cũ. Con đường nhỏ dẫn vào thị trấn quê yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng gió xào xạc qua hàng cây và tiếng bánh xe lăn chậm rãi trên mặt đường loang nắng.

Minh Vy ngồi phía sau chiếc xe buýt, mắt nhìn qua khung cửa kính mờ hơi nước. Sau ba năm sống giữa thành phố ồn ào, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại nơi này — thị trấn nhỏ nằm giữa vùng đồi trồng hoa, nơi từng là cả bầu trời tuổi hai mươi của cô.

Chiếc vali nhỏ nằm bên cạnh, bên trong là vài bộ quần áo, một chiếc máy ảnh cũ và cuốn sổ tay ghi chép mà cô vẫn mang theo suốt những năm tháng đi làm. Mọi thứ đơn giản, gọn gàng như cách cô vẫn sống – không cần nhiều, chỉ vừa đủ.

Công việc ở công ty truyền thông khiến cô kiệt sức. Sau một dự án thất bại, cô xin nghỉ phép một tháng, nói dối sếp rằng cần “đi xa để lấy cảm hứng”. Nhưng thật ra, cô chỉ muốn hít thở một bầu không khí khác, rời xa khói bụi, deadline và những cuộc họp kéo dài vô nghĩa.

Chiếc xe buýt dừng lại ở đầu thị trấn. Cô kéo vali xuống, gió thổi nhẹ qua tóc. Mùi cỏ non và hoa dại khiến cô bất giác mỉm cười. Mọi thứ vẫn như xưa — yên bình, chậm rãi, và có phần buồn man mác.

Đi thêm vài con đường, cô dừng lại trước một tấm bảng gỗ nhỏ treo trước một căn nhà hai tầng:

Tiệm hoa Bốn Mùa

Hoa cho ngày vui – hoa cho lòng bình yên.

Tim cô khẽ run lên. Cái tên ấy… quen đến mức khiến cổ họng nghẹn lại.

“Bốn Mùa” – cái tên mà ba năm trước, Trần Phong từng nói rằng nếu một ngày nào đó anh mở tiệm hoa, anh sẽ đặt tên như vậy. Bởi với anh, mỗi mùa đều có một vẻ đẹp riêng, cũng như mỗi con người đều có một nỗi buồn riêng đáng được trân trọng.

Vy đứng lặng trước cửa tiệm. Tấm biển gỗ sờn màu thời gian, xung quanh là giàn hoa giấy rủ xuống, cánh hoa hồng phấn lấp lánh dưới nắng sớm. Cửa tiệm nhỏ, nhưng gọn gàng, có mùi thơm của đất ẩm, cỏ non và hương hoa.

Một giọng nam trầm, ấm vang lên từ bên trong:

“Xin lỗi, tiệm mới mở cửa, chị chờ chút nhé.”

Cô giật mình. Âm thanh ấy… không thể nào lẫn được.

Cô quay lại, và bắt gặp Trần Phong – người con trai trong ký ức của mình – đang lau tay bằng khăn vải, bước ra từ sau quầy.

Ba năm không dài, nhưng đủ để con người thay đổi. Phong không còn là chàng sinh viên gầy gò năm nào, mà là một người đàn ông với dáng vẻ chững chạc, ánh mắt điềm tĩnh. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn cao, tóc hơi rối, vương vài cánh hoa dính trên vai áo.

Anh ngẩng lên, ánh mắt thoáng sững lại khi nhận ra cô.

“Minh Vy…?”

Cô cười, cố giữ giọng bình thản:

“Lâu rồi không gặp.”

Khoảnh khắc ấy, tất cả âm thanh xung quanh như ngừng lại. Chỉ còn mùi hương hoa thoang thoảng, gió nhẹ thổi qua tấm rèm cửa, và hai người đứng đối diện nhau – mang trong lòng những ký ức chưa kịp gọi tên.

Trời tháng ba, nắng vừa đủ để hong khô những giọt sương còn sót lại trên mái ngói cũ. Con đường nhỏ dẫn vào thị trấn quê yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng gió xào xạc qua hàng cây và tiếng bánh xe lăn chậm rãi trên mặt đường loang nắng.

Minh Vy ngồi phía sau chiếc xe buýt, mắt nhìn qua khung cửa kính mờ hơi nước. Sau ba năm sống giữa thành phố ồn ào, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại nơi này — thị trấn nhỏ nằm giữa vùng đồi trồng hoa, nơi từng là cả bầu trời tuổi hai mươi của cô.

Chiếc vali nhỏ nằm bên cạnh, bên trong là vài bộ quần áo, một chiếc máy ảnh cũ và cuốn sổ tay ghi chép mà cô vẫn mang theo suốt những năm tháng đi làm. Mọi thứ đơn giản, gọn gàng như cách cô vẫn sống – không cần nhiều, chỉ vừa đủ.

Công việc ở công ty truyền thông khiến cô kiệt sức. Sau một dự án thất bại, cô xin nghỉ phép một tháng, nói dối sếp rằng cần “đi xa để lấy cảm hứng”. Nhưng thật ra, cô chỉ muốn hít thở một bầu không khí khác, rời xa khói bụi, deadline và những cuộc họp kéo dài vô nghĩa.

Chiếc xe buýt dừng lại ở đầu thị trấn. Cô kéo vali xuống, gió thổi nhẹ qua tóc. Mùi cỏ non và hoa dại khiến cô bất giác mỉm cười. Mọi thứ vẫn như xưa — yên bình, chậm rãi, và có phần buồn man mác.

Đi thêm vài con đường, cô dừng lại trước một tấm bảng gỗ nhỏ treo trước một căn nhà hai tầng:

Tiệm hoa Bốn Mùa

Hoa cho ngày vui – hoa cho lòng bình yên.

Tim cô khẽ run lên. Cái tên ấy… quen đến mức khiến cổ họng nghẹn lại.

“Bốn Mùa” – cái tên mà ba năm trước, Trần Phong từng nói rằng nếu một ngày nào đó anh mở tiệm hoa, anh sẽ đặt tên như vậy. Bởi với anh, mỗi mùa đều có một vẻ đẹp riêng, cũng như mỗi con người đều có một nỗi buồn riêng đáng được trân trọng.

Vy đứng lặng trước cửa tiệm. Tấm biển gỗ sờn màu thời gian, xung quanh là giàn hoa giấy rủ xuống, cánh hoa hồng phấn lấp lánh dưới nắng sớm. Cửa tiệm nhỏ, nhưng gọn gàng, có mùi thơm của đất ẩm, cỏ non và hương hoa.

Một giọng nam trầm, ấm vang lên từ bên trong:

“Xin lỗi, tiệm mới mở cửa, chị chờ chút nhé.”

Cô giật mình. Âm thanh ấy… không thể nào lẫn được.

Cô quay lại, và bắt gặp Trần Phong – người con trai trong ký ức của mình – đang lau tay bằng khăn vải, bước ra từ sau quầy.

Ba năm không dài, nhưng đủ để con người thay đổi. Phong không còn là chàng sinh viên gầy gò năm nào, mà là một người đàn ông với dáng vẻ chững chạc, ánh mắt điềm tĩnh. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn cao, tóc hơi rối, vương vài cánh hoa dính trên vai áo.

Anh ngẩng lên, ánh mắt thoáng sững lại khi nhận ra cô.

“Minh Vy…?”

Cô cười, cố giữ giọng bình thản:

“Lâu rồi không gặp.”

Khoảnh khắc ấy, tất cả âm thanh xung quanh như ngừng lại. Chỉ còn mùi hương hoa thoang thoảng, gió nhẹ thổi qua tấm rèm cửa, và hai người đứng đối diện nhau – mang trong lòng những ký ức chưa kịp gọi tên.

Căn nhà nhỏ nơi cuối con dốc vẫn vậy — mái ngói cũ phủ rêu, giàn hoa giấy trước hiên rủ xuống như dòng suối màu hồng phấn. Vy đứng trước cổng, bàn tay khẽ chạm vào lớp sơn đã bong tróc, lòng trào lên cảm giác khó tả.

Ba năm… kể từ ngày cô rời khỏi thị trấn này, tất cả vẫn giữ nguyên, chỉ có cô là thay đổi.

Mẹ cô nghe tiếng động, bước ra, giọng nghẹn lại vì bất ngờ:

“Vy! Con về rồi à?”

Vy lao đến ôm mẹ, cảm giác ấm áp tràn ngập như nước mắt chực trào.

“Con về rồi, mẹ.”

Mùi canh chua trong gian bếp cũ, tiếng chiếc muôi gõ vào nồi, âm thanh gió lùa qua tán cây… tất cả như đưa cô trở lại những năm tháng yên bình mà mình từng đánh mất.

Tối đó, cô ngồi ngoài hiên, ngắm ánh đèn dầu mờ hắt ra từ trong nhà. Cảnh vật quen thuộc đến nao lòng — con mèo nằm cuộn tròn trên bậc thềm, tiếng dế kêu rả rích trong đêm, và xa xa, đồi cỏ nơi cô từng ngồi chụp ảnh với Phong thời còn đi học.

Khi ấy, Phong từng nói một câu cô không bao giờ quên:

“Nếu một ngày nào đó cậu rời đi, tớ sẽ trồng hoa ở nơi này. Khi nào cậu trở lại, chúng sẽ nở.”

Vy mỉm cười, ngón tay vô thức chạm lên máy ảnh. Cô bật máy, xem lại những tấm hình cũ — ảnh chụp một buổi chiều nắng nghiêng, cô cười, còn Phong thì đứng xa xa, tay cầm bó cúc dại.

Nụ cười ấy, ánh mắt ấy… tất cả vẫn hiện rõ mồn một, dù thời gian đã đi qua bao lâu.

Cô khẽ nói trong hơi thở:

“Cậu vẫn giữ lời thật sao, Phong?”

Đêm đó, Vy nằm mãi không ngủ được. Tiếng gió ngoài cửa sổ thổi qua, mang theo hương hoa cúc từ đâu đó bay vào. Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa cánh đồng đầy nắng, Phong mỉm cười, giơ tay ra gọi — “Vy, lại đây.”

Cô chạy về phía anh, nắng chan hòa, hương hoa ngập tràn… nhưng khi vừa chạm vào tay anh thì hình ảnh tan biến, chỉ còn lại khoảng không và tiếng tim mình đập loạn.

Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt trán, trái tim vẫn còn nhói nhẹ.

“Đó là giấc mơ, hay là ký ức?” — cô tự hỏi trong bóng tối.

Sáng hôm sau, Vy tỉnh dậy khi ánh nắng đã len qua khung cửa sổ. Tiếng chim hót râm ran ngoài vườn, tiếng mẹ cô gọi vọng từ bếp khiến căn nhà nhỏ như sống lại sau giấc ngủ dài.

Cô khoác áo, mở cửa bước ra hiên — và khựng lại.

Trước thềm là một bó hoa cúc trắng được buộc bằng sợi dây rơm đơn giản. Giữa những cánh hoa là một tờ giấy nhỏ, gấp gọn gàng, nét chữ quen thuộc như từng in sâu trong trí nhớ cô.

“Chào mừng cậu trở về.

Ở đồi cỏ phía sau vẫn còn hoa nở.

— P.”

Vy đứng lặng, ngón tay khẽ chạm vào dòng chữ. Từng nét mực, từng chữ cái đều khiến trái tim cô run lên.

Phong vẫn vậy — ít nói, tinh tế, và luôn dùng những điều nhỏ bé nhất để thể hiện tình cảm.

Cô mỉm cười, đặt bó hoa lên bàn. Hương cúc trắng lan ra trong không khí, nhẹ nhàng, thuần khiết — như thể khoảng cách ba năm kia chưa từng tồn tại.

Sau bữa sáng, cô cầm máy ảnh, đội mũ, rồi đi dọc con đường nhỏ hướng về đồi cỏ phía sau thị trấn.

Mặt trời lên cao, từng giọt sương còn đọng trên lá. Con đường đất uốn quanh những rặng tre, ánh sáng xuyên qua kẽ lá nhảy múa trên vai áo cô.

Khi tới nơi, Vy dừng lại.

Trước mắt cô là một triền đồi phủ đầy hoa cúc trắng. Mênh mông, mềm mại, trải dài như tấm thảm dưới ánh nắng. Mỗi bông hoa như đang mỉm cười, đón gió, và khẽ nghiêng mình theo nhịp thời gian.

Cô đưa máy ảnh lên, bấm chụp. Tiếng tách vang lên, vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Tấm ảnh đầu tiên trong hành trình trở lại quê hương — là cánh đồng hoa do Phong trồng.

Không cần lời hứa, không cần nói ra, chỉ cần vậy thôi — Vy biết, có những thứ vẫn chưa từng mất đi.

Cô quay đầu lại, nhìn về phía con đường mòn. Ở xa xa, bóng dáng một người con trai đang bước đến, tay cầm chiếc bình tưới nước, nụ cười dịu như nắng sớm.

Gió thổi qua, hương hoa bay lên, chạm nhẹ vào tâm hồn cô.

Mọi vết nứt trong trái tim dường như được vá lại bằng ánh sáng, bằng ký ức, bằng một điều rất đỗi bình dị — sự trở về.

Vy mỉm cười.

“Tớ đã trở lại rồi, Phong.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×