bốn mùa có cậu

Chương 2: NHỮNG TẤM ẢNH CHƯA KỊP CHỤP


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở thị trấn luôn dễ chịu đến lạ. Nắng chưa gắt, gió mang mùi hoa, và tiếng chuông nhà thờ vọng lại từ xa xa. Vy dậy sớm, cầm máy ảnh, lang thang dọc con đường ven hồ — nơi mặt nước phẳng lặng như tấm gương, phản chiếu bầu trời trong vắt.

Mấy ngày trở về, cô vẫn chưa quen với nhịp sống chậm rãi nơi đây. Không còn tiếng xe cộ, không còn những email dồn dập, chỉ còn khoảng lặng khiến người ta nghe rõ cả tiếng tim mình.

Vy giơ máy, chụp vài tấm. Hình ảnh phản chiếu bầu trời, cánh chim sải cánh, người phụ nữ gánh hàng rong đi ngang… mọi thứ đều giản dị nhưng có sức hút kỳ lạ.

Cô nhìn vào khung ảnh, chợt mỉm cười.

“Có lẽ mình đã quên mất cảm giác này lâu rồi.”

Chiều hôm đó, cô ghé lại tiệm hoa Bốn Mùa. Tấm bảng gỗ nhỏ treo ngoài cửa vẫn ghi dòng chữ nắn nót: “Hoa không chỉ để tặng, mà còn để nhớ.”

Phong đang xếp lại chậu cúc trong góc khi cô bước vào. Anh ngẩng lên, nụ cười quen thuộc hiện ra.

“Về rồi à. Hôm nay hoa nở đẹp lắm, muốn chụp vài tấm không?”

Vy khẽ gật đầu. Cô dựng máy, ngồi xuống chụp từng khóm hoa dưới ánh sáng nghiêng của buổi chiều. Hạt bụi lấp lánh trong nắng như những mảnh ký ức bay lượn quanh họ.

“Cậu vẫn chụp đẹp như xưa.” – Phong nói, vừa lau tay bằng khăn vải.

“Cảm ơn. Còn cậu… vẫn biết chọn hoa khiến người ta muốn ngắm mãi.”

Cả hai bật cười. Tiếng cười nhẹ tan vào trong mùi hương của hoa cúc, hoa baby, và cả mùi trà sen từ ấm nước anh đang hâm nóng ở góc quầy.

Phong rót cho cô ly trà.

“Uống đi, cho ấm. Ở đây buổi chiều hay lạnh đột ngột lắm.”

Vy đón lấy, khẽ nhấp môi. Hương trà dịu dàng, thoang thoảng mùi sen phảng phất — nhẹ đến mức tưởng chừng không có, nhưng lại vương vấn mãi.

“Cậu định ở đây một tháng à?” – Anh hỏi, giọng trầm ấm.

“Ừ. Có thể lâu hơn nếu xin thêm được nghỉ. Thật ra, mình cũng chưa muốn trở lại thành phố vội.”

“Thế thì tốt. Ở đây chẳng có gì nhiều, nhưng nếu cậu muốn, mình có thể cho cậu mượn góc tiệm làm chỗ chụp hình.”

Vy mỉm cười. “Cậu không sợ tớ làm vướng à?”

Phong lắc đầu. “Có cậu ở đây, tiệm lại bớt yên tĩnh quá mức.”

Lời nói ấy khiến cô thoáng đỏ mặt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai đều im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua rèm cửa, và mùi hoa thoảng nhẹ khắp nơi.

Cô nhìn quanh — tiệm hoa nhỏ, tràn ngập sắc màu: vàng, trắng, hồng, tím. Trên bức tường phía sau quầy có treo một bức ảnh — cánh đồng hoa cúc trắng dưới bầu trời rực sáng. Vy nhận ra đó chính là đồi cỏ nơi cô từng đến hôm qua.

“Cậu chụp tấm này à?” – Cô hỏi.

Phong gật đầu. “Ừ. Năm ngoái. Hôm ấy trời có mưa nhẹ, nhưng khi tạnh, ánh sáng lại đẹp bất ngờ. Tớ nghĩ, nếu cậu ở đó, chắc sẽ chụp được tấm còn đẹp hơn.”

Vy khẽ cười. “Có thể tớ sẽ thử.”

Cả hai cùng nhìn bức ảnh một lúc lâu. Không ai nói gì, nhưng dường như trong không khí, ký ức của họ đang lặng lẽ giao thoa, như những nhịp sóng gặp nhau giữa mặt hồ.

Chiều hôm đó, Phong nhận được đơn giao hoa cho một vị khách ở vùng ngoại ô thị trấn. Anh quay sang hỏi:

“Cậu có rảnh không? Giúp tớ một tay nhé. Chuyến này hơi xa, đi một mình chán lắm.”

Vy hơi ngập ngừng, nhưng ánh mắt anh khiến cô không thể từ chối.

“Được. Để tớ đi cùng.”

Hai người lên chiếc xe bán tải cũ, thùng xe sau chất đầy hoa hồng và hoa cúc trắng. Đường ra ngoại ô ngoằn ngoèo, chạy dọc theo triền núi, gió thổi mát lạnh qua mái tóc. Vy ngồi ghế phụ, tay cầm máy ảnh, thỉnh thoảng giơ lên chụp phong cảnh hai bên đường — đồng cỏ, mái nhà nhỏ ẩn sau rặng thông, và ánh nắng chiều len qua đồi xa.

“Thật ra…” – cô lên tiếng sau vài phút im lặng – “Hồi đó, trước khi tớ đi, tớ định chụp một bộ ảnh cuối cùng cho cậu. Nhưng rồi… chẳng kịp.”

Phong quay sang, mỉm cười: “Thì bây giờ còn kịp mà.”

Câu nói nhẹ như gió, nhưng tim cô bỗng đập mạnh.

Chiếc xe dừng lại bên con đường nhỏ ven suối. Cô xuống xe, lấy máy ảnh, khung cảnh trước mắt đẹp đến mức không thể bỏ qua.

Ánh nắng cuối ngày rải vàng mặt nước, phản chiếu từng chùm hoa dại mọc ven bờ. Phong đứng phía xa, áo sơ mi trắng bay nhẹ trong gió, tay cầm bó hoa cúc trắng.

Vy ngắm qua ống kính — khung cảnh ấy khiến cô khựng lại.

Trong giây phút đó, cô không chỉ thấy một người bạn cũ, mà còn thấy cả những năm tháng tuổi trẻ của mình trong đó: nụ cười anh, đôi mắt hiền, dáng đứng lặng lẽ nhưng vững vàng giữa chiều gió.

Cô bấm máy. Tách.

Rồi lại tách.

Liên tiếp nhiều khung hình, như sợ nếu dừng lại thì khoảnh khắc ấy sẽ tan biến mất.

Phong bước lại gần, cười:

“Cậu vẫn thích chụp lén người khác như xưa nhỉ.”

“Không phải chụp lén, là chụp… chân thật.” – Vy đáp, mắt vẫn nhìn màn hình.

Anh nhìn cô, khẽ nói:

“Ngày đó, cậu từng nói, nếu ai xuất hiện trong bức ảnh của cậu, nghĩa là người đó có một chỗ trong tim cậu.”

Vy ngẩng lên, sững lại. Ánh mắt họ gặp nhau — ngắn thôi, nhưng đủ để gió dừng lại, và nắng như dịu hơn.

“Cậu vẫn nhớ à?” – Cô hỏi nhỏ.

“Có những thứ không quên được, Vy ạ.”

Cả hai lại im lặng. Tiếng suối chảy, tiếng cỏ xào xạc, và hương hoa trong gió như muốn nói thay họ điều gì đó.

Sau khi giao hoa xong, Phong lái xe chậm về. Mặt trời dần khuất sau đồi, màu hoàng hôn phủ vàng lên mái tóc Vy. Cô nghiêng đầu, ánh sáng hắt lên gương mặt cô dịu dàng đến lạ, khiến anh khẽ liếc nhìn nhưng không nói gì.

Đến đoạn đường rợp bóng thông, Vy chợt nói:

“Ba năm qua, cậu sống ổn chứ?”

Phong gật đầu, nụ cười thoáng buồn.

“Ổn. Có hoa, có nắng, có thị trấn nhỏ này… là đủ rồi.”

“Cậu không rời đi sao? Nhiều người muốn lên thành phố mà.”

Anh lắc đầu. “Tớ từng nghĩ sẽ đi. Nhưng rồi nhận ra, có những nơi không phải để rời bỏ, mà là để ở lại.”

Vy lặng người. Câu nói ấy vang lên trong lòng cô như một bản nhạc quen mà đã lâu không nghe.

Tối hôm đó, thị trấn chìm trong yên tĩnh. Tiếng mưa phùn bất ngờ rơi ngoài hiên, nhỏ thôi, chỉ như những sợi tơ bạc đan vào màn đêm.

Vy ngồi bên bàn gỗ cũ trong phòng, mở laptop, cắm thẻ nhớ máy ảnh. Hàng loạt bức hình hiện ra — cảnh ven hồ, đường núi, hoa cúc trắng, và dáng Phong giữa ánh hoàng hôn.

Mỗi khung hình đều mang một nét dịu dàng rất riêng. Cô nhìn mãi, lòng chợt dâng lên thứ cảm xúc mơ hồ — vừa ấm áp, vừa khiến tim khẽ nhói.

Đến tấm cuối cùng, Vy khựng lại.

Trong bức ảnh, Phong đang đứng quay lưng lại phía cô, ánh nắng chiếu xiên qua vai anh, phản chiếu lên chiếc vòng da mảnh quấn quanh cổ tay.

Cô phóng to ảnh — và nhận ra thứ treo trên vòng đó là một chiếc móc nhỏ hình máy ảnh.

Thứ đồ chơi nhỏ cô từng tặng anh vào sinh nhật năm cuối đại học.

“Cậu giữ nó sao…” – cô thì thầm.

Ký ức ùa về.

Hôm ấy, cô tặng anh món quà ấy và cười:

“Để cậu nhớ, dù sau này ai cầm máy, thì người đứng sau ống kính đầu tiên của cậu vẫn là tớ.”

Phong khi đó chỉ cười, không nói gì. Nhưng cô không ngờ — sau ba năm, món quà nhỏ bé ấy vẫn còn ở đó, cũ đi, sậm màu, nhưng không hề biến mất.

Cô tắt màn hình, dựa lưng vào ghế. Bên ngoài, mưa vẫn rơi lộp bộp lên mái ngói. Ánh đèn mờ vàng trong phòng khiến khung cảnh trở nên ấm áp đến lạ, như thể thời gian đang ngưng lại trong khoảnh khắc này.

Vy khẽ lấy máy ảnh, mở phần xem nhanh. Cô lướt qua từng tấm, dừng lại ở bức Phong quay đầu cười dưới nắng.

Ánh mắt anh trong bức ảnh — vừa như cười, vừa như chứa đựng điều gì đó chưa kịp nói.

Cô đưa tay chạm nhẹ lên màn hình, lòng bỗng dậy sóng.

“Ba năm qua, cậu có bao giờ nghĩ về tớ không, Phong?”

Câu hỏi nhỏ, trôi lặng trong tiếng mưa, tan vào khoảng không.

Cô không biết rằng, ở phía bên kia thị trấn, trong căn tiệm hoa nhỏ, Phong cũng đang nhìn ra ngoài cửa kính, trên bàn là tấm ảnh Vy chụp hồi đại học — tấm mà cô từng nói “chụp cho vui thôi”.

Anh khẽ cười, rót thêm tách trà, hương sen tỏa ra dìu dịu. Ngoài cửa, mưa vẫn rơi, và trong lòng anh, có một điều gì đó vẫn đang nở âm thầm — như hoa giữa đêm.

Sáng hôm sau, nắng lên sau cơn mưa đêm. Không khí mát mẻ, trong veo, mùi đất ẩm và hương hoa còn đọng lại trong gió. Vy dậy sớm, mở cửa sổ, nhìn ra con đường nhỏ phủ đầy ánh nắng.

Cô quyết định in vài tấm ảnh hôm qua.

Những bức cô chọn đều là cảnh Phong đang làm việc, hoặc những khung hình anh mỉm cười giữa vườn hoa.

Không hiểu sao, mỗi lần nhìn vào, tim cô lại khẽ rung lên, như thể giữa những tấm ảnh ấy có điều gì chưa kịp nói ra.

Sau khi in xong, Vy gói ảnh cẩn thận trong một phong bì trắng, cầm theo rồi đi bộ đến tiệm hoa Bốn Mùa.

Tiệm hôm nay đông khách hơn mọi khi. Bên ngoài, một chiếc xe màu bạc đỗ sát lề đường. Qua tấm kính, cô thấy Phong đang đứng nói chuyện với một cô gái trẻ — dáng người thanh mảnh, tóc buộc cao, mặc váy trắng, nụ cười sáng như nắng đầu ngày.

Vy hơi khựng lại. Cô gái đó đang cầm bó hoa hồng đỏ, còn Phong thì cúi xuống cột lại dải ruy băng trên tay cô.

Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao, tim Vy chợt thắt lại.

Cô dừng ở cửa, chần chừ giây lát, rồi khẽ bước vào. Chuông cửa vang lên tiếng leng keng quen thuộc.

Phong ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

“Vy à, cậu đến sớm vậy?”

Cô cười nhẹ, giọng vẫn giữ vẻ tự nhiên:

“Ừ, tớ đi in ít ảnh, tiện mang qua cho cậu xem.”

Cô gái bên cạnh quay lại, nở nụ cười thân thiện.

“Chào chị, em là Mai, bạn của anh Phong. Em về thăm nhà, ghé qua giúp anh ấy chút việc.”

Vy đáp lại bằng một cái gật đầu, vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng trong lòng có chút gì đó thoáng qua — như sợi dây mảnh kéo căng, nhẹ thôi, nhưng khiến cô khó thở.

Phong nhận phong bì, ánh mắt anh dừng lại lâu hơn trên tay cô.

“Cảm ơn. Tối nay rảnh, tớ mời cậu cà phê nhé? Muốn xem hết mấy tấm ảnh cậu chụp hôm qua.”

Vy do dự, rồi khẽ gật đầu.

“Ừ, được.”

Cô quay bước ra cửa. Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, hòa cùng hương hoa thoảng trong gió.

Ngoài trời, nắng đã rực rỡ hơn, nhưng trong lòng cô, lại có chút gì mơ hồ — không phải buồn, cũng chẳng hẳn ghen, chỉ là… một nỗi sợ nhỏ, sợ rằng mọi thứ êm đềm kia lại sắp tan như giấc mơ ngắn ngủi.

Trên đường về, cô lấy máy ảnh ra, nhìn màn hình trống.

Không có tấm nào mới — cô chợt nhận ra hôm nay, dù mang theo máy, cô lại chẳng chụp bức nào.

“Có lẽ, có những khoảnh khắc không phải vì không kịp chụp,

mà là… không dám chụp.”

Vy khẽ thở dài, bước đi giữa nắng.

Phía sau, tiếng gió khẽ lay nhành hoa trắng trước cửa tiệm. Trong tiệm, Phong nhìn theo qua tấm kính, nụ cười anh chợt lặng đi, ánh mắt trôi xa như muốn giữ lại điều gì đó đang dần tuột khỏi tầm tay.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×