bóng đêm luna tower

Chương 1: Bóng đêm trong thành phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố Vân Minh lên đèn từ rất sớm. Ánh sáng của hàng ngàn tòa nhà phản chiếu xuống mặt đường ướt đẫm nước mưa, loang lổ như những vết máu khô. Đêm nay, gió lạnh thổi qua từng ngóc ngách, len lỏi qua những con hẻm hẹp, nơi bóng người lặng lẽ trôi qua như những bóng ma không tên.

Trên tầng thượng của một quán cà phê cũ, Hải Nam ngồi lặng. Tách cà phê đã nguội, khói thuốc len nhẹ qua đôi tay anh. Mưa rơi lộp độp trên tấm bạt rách, tiếng gió quện cùng tiếng còi xe xa xa, tạo nên bản hòa tấu quen thuộc của thành phố về đêm. Đó là thứ âm thanh anh yêu thích – ồn ào nhưng đơn độc, như chính cuộc đời mình.

Anh từng là một cảnh sát hình sự, nhưng sau vụ án ba năm trước, khi đồng đội bị sát hại ngay trước mắt mà hung thủ biến mất không dấu vết, anh nộp đơn xin nghỉ. Từ đó, anh làm thám tử tư, chuyên nhận những vụ nhỏ – ngoại tình, mất cắp, tìm người mất tích. Anh nói với mọi người rằng mình chán cảnh sát, nhưng thật ra là vì anh không thể quên được ánh mắt của người đồng đội trước khi chết – ánh mắt cầu xin, ám ảnh anh trong từng giấc mơ.

Đêm ấy, khi kim đồng hồ chỉ gần 11 giờ, điện thoại trên bàn rung lên. Một cuộc gọi lạ.

“Thám tử Hải Nam phải không?” – giọng đàn ông trầm, cứng rắn.

“Phải. Ai đấy?”

“Tôi là Trần Huy, đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Có vụ án… và tôi nghĩ anh nên xem qua.”

Nam hơi khựng lại. Anh không còn là cảnh sát, nhưng Trần Huy vẫn nhớ đến anh. Hai người từng làm việc chung trong nhiều vụ án lớn. Nếu Huy gọi, hẳn vụ này không đơn giản.

“Tôi tưởng anh quên số tôi rồi.”

“Không đâu. Nhưng lần này, tôi cần anh.”

“Vụ gì vậy?”

“Một người đàn ông chết trong căn hộ cao tầng khu trung tâm. Tay anh ta nắm chặt một bức thư cổ. Cảnh sát không giải mã nổi. Anh có thời gian chứ?”

Nam dập tắt điếu thuốc, khoác áo khoác đen.

“Mười phút nữa tôi có mặt.”

Khu chung cư cao cấp Riverside rực sáng trong đêm, nhưng tầng mười bảy lại bị phong tỏa bằng dải băng vàng. Mùi máu trộn với mùi khói thuốc và nước khử trùng lan khắp hành lang. Hải Nam bước qua hàng cảnh sát, ánh mắt anh quét nhanh từng chi tiết – chiếc thang máy mở hé, dấu giày loang lổ, một mẩu găng tay bị bỏ lại gần thảm.

Trần Huy đón anh bằng cái gật đầu nặng nề.

“Nạn nhân tên Lưu Quang, 38 tuổi, giám đốc công ty xuất nhập khẩu. Không có dấu hiệu đột nhập, không vật lộn. Nhưng điều kỳ lạ là…”

“Bức thư cổ?” – Nam cắt lời, ánh mắt sắc lạnh.

“Đúng. Cầm chặt trong tay. Chúng tôi đã thử tách ra, nhưng nắm tay anh ta cứng như đá. Có lẽ chết vì sốc tim. Nhưng anh nhìn đi.”

Trên bàn là một phong bì cũ, giấy vàng ố, có dấu sáp đỏ in hình con mắt – biểu tượng không thuộc bất kỳ tổ chức nào mà họ biết. Trên giấy viết bằng mực đen đã nhòe:

“Những kẻ soi vào bóng tối sẽ bị bóng tối nuốt chửng.”

Nam cầm tờ giấy lên, ánh mắt anh như đông lại.

“Anh nghĩ đây là tự sát à?”

“Không. Nhưng không ai nghe thấy tiếng động, cửa trong, hệ thống an ninh không ghi nhận người lạ.”

“Vậy là hung thủ ở trong nhà, hoặc…” – anh khẽ nhếch môi – “không cần vào để giết.”

Huy chau mày.

“Anh lại nói kiểu ẩn dụ rồi.”

“Vì mọi vụ án đều bắt đầu bằng điều người ta không muốn nhìn thấy.”

Nam cúi xuống quan sát thi thể. Người đàn ông nằm ngay ngắn trên ghế, mắt mở trừng trừng. Trên cổ không có dấu bóp, nhưng môi thâm, mạch máu nổi rõ – dấu hiệu của chất độc. Anh kiểm tra kỹ các chai rượu, phát hiện ly rượu có dấu vân tay của hai người: một của nạn nhân, một lạ.

“Có ai đến thăm ông ta tối nay không?”

“Theo bảo vệ, khoảng tám giờ có một phụ nữ mặc áo khoác trắng, đội mũ lưỡi trai. Không thấy rõ mặt.”

“Camera?”

“Bị nhiễu đúng lúc đó.”

Nam khẽ cười lạnh:

“Thành phố này đúng là biết cách che giấu bí mật.”

Anh mở sổ tay, ghi lại:

– Thư cổ. Dấu sáp hình con mắt. Cái chết không dấu hiệu vật lý. Phụ nữ áo trắng. Camera bị nhiễu.

Khi rời hiện trường, gió thổi mạnh. Nam ngẩng nhìn những tòa nhà xa xa – nơi ánh đèn rực rỡ phủ lên nỗi cô độc. Trong lòng anh trỗi dậy cảm giác lạ. Vụ án này có gì đó quen thuộc.

Bức thư cổ. Con mắt đỏ. Cái chết trong im lặng.

Ba năm trước, người đồng đội cũ của anh – Minh – cũng nhận được một lá thư như thế, trước khi bị sát hại. Vụ án ấy chưa bao giờ có lời giải.

Nam siết chặt nắm tay. Có thể nào… kẻ đó đã quay lại?

Sáng hôm sau, anh đến quán cà phê nhỏ ở ngã tư Trần Long. Nơi này là “văn phòng” không chính thức của anh – chỉ có chiếc bàn gỗ, sổ tay, và tấm bảng nhỏ viết “Nhận điều tra riêng tư”.

Khi anh đang xem lại hình ảnh hiện trường, một người phụ nữ bước vào.

“Anh là Hải Nam?” – giọng cô nhẹ, hơi run.

“Tùy người hỏi.”

“Tôi là Lan Vy, giảng viên lịch sử ở Đại học Vân Minh. Cảnh sát Trần Huy bảo tôi đến gặp anh. Tôi có thể xem bức thư cổ đó chứ?”

Nam gật đầu, đưa bản chụp. Vy đeo găng tay trắng, mở tập tài liệu. Ánh mắt cô sắc bén, khác hẳn vẻ ngoài hiền lành.

“Đây không phải chữ ngẫu nhiên. Nó là một loại ký hiệu cổ được dùng trong Hội Tín Sĩ – một hội kín tồn tại ở Vân Minh thế kỷ trước. Biểu tượng con mắt… tượng trưng cho sự giám sát tuyệt đối.”

“Giám sát tuyệt đối?”

“Tức là… họ theo dõi tất cả, nhưng không ai thấy họ.”

Nam dựa lưng ghế, khẽ thở dài.

“Ý cô là thành phố này vẫn còn người thuộc hội đó?”

“Có thể. Hoặc ít nhất, ai đó đang tái hiện nó.”

Bên ngoài, mưa lại rơi. Những giọt nước nhỏ đọng trên cửa kính, phản chiếu ánh sáng trắng như con mắt dõi theo họ. Nam cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Buổi chiều, khi anh trở lại căn hộ của nạn nhân để tìm thêm manh mối, một cảm giác khác thường tràn ngập. Cửa vẫn khóa, nhưng không khí khác lạ. Trên bàn, ai đó đã đặt lại phong bì mới.

Anh mở ra – bên trong chỉ có một mảnh giấy nhỏ, chữ in nghiêng:

“Lần này anh sẽ không kịp cứu ai đâu.”

Nam lùi lại một bước, mắt quét quanh căn phòng. Không ai cả. Camera hành lang vẫn sáng, nhưng chắc chắn ai đó đã vào đây. Anh chạy xuống tầng trệt, nhưng chỉ thấy bóng áo trắng thấp thoáng biến mất nơi góc phố.

Anh dừng lại, thở gấp, mưa tạt vào mặt. Thành phố dường như đang nín thở. Từ trên cao, ánh đèn pha cắt ngang màn đêm, soi rõ biển quảng cáo “Sống trong ánh sáng, quên đi bóng tối”.

Nam bật cười. Một tiếng cười khô khốc.

“Ánh sáng à… ở thành phố này, bóng tối chính là thứ soi sáng con người.”

Anh quay lại, bước đi giữa mưa. Trong túi áo, mảnh giấy nhỏ kêu sột soạt, như lời thách thức. Trong đầu anh chỉ còn một câu hỏi duy nhất:

“Ai đang quan sát ai?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×