Trời vẫn mưa suốt đêm. Vân Minh như một sinh thể khổng lồ, đang chìm trong cơn mộng mị. Mưa đập xuống mái tôn, rơi lộp độp trên tấm kính quán cà phê nơi Hải Nam ngồi. Anh không về nhà đêm đó. Thay vào đó, anh mở laptop, phóng to bức ảnh chụp hiện trường, phóng to từng chi tiết. Mỗi vụ án là một bức tranh, anh tin rằng sự thật luôn ẩn trong những chi tiết người khác cho là vô nghĩa.
Trên màn hình là thi thể của Lưu Quang, ngồi thẳng, tay cứng đờ, đôi mắt mở trừng trừng. Nam nhìn chăm chăm vào góc nhỏ trên bàn: một chiếc cốc sứ men trắng, có vết nứt mảnh. Vết nứt đó… giống hệt một đường chữ “S” — điều không tự nhiên. Anh ghi chú: Cốc bị tác động, rơi rồi được đặt lại.
Anh phóng sang ảnh khác: bàn tay của nạn nhân có dấu xước, nhưng không đều. Những vết này có thể do vật nhọn, nhưng không phải dao — có thể là cạnh giấy cứng. Anh ghi tiếp: Bức thư có thể chứa vật lạ hoặc chất độc.
Đèn trong quán nhấp nháy, gió tạt mưa vào. Nam khẽ rùng mình. Thành phố yên lặng đến lạ. Đồng hồ điểm một giờ sáng.
Sáng hôm sau, Lan Vy quay lại. Cô mặc áo khoác xám, gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng đôi mắt có quầng thâm vì mất ngủ. Cô đặt lên bàn một tập tài liệu cũ, nói khẽ:
“Tôi tìm được một thứ… có thể liên quan đến bức thư.”
Nam nhìn lướt qua, đó là bản sao từ thư viện thành phố — những ghi chép về Hội Tín Sĩ, hội kín tồn tại ở Vân Minh từ đầu thế kỷ XX.
“Theo tài liệu này,” cô nói, giọng trầm, “Hội từng là một tổ chức trí thức, chuyên nghiên cứu về ký hiệu học, mật mã và tâm linh. Nhưng rồi họ biến mất đột ngột sau một vụ hỏa hoạn năm 1952. Người ta nói họ đã bị truy sát vì biết quá nhiều bí mật chính trị.”
“Và biểu tượng con mắt?”
“Chính là dấu hiệu nhận dạng. Họ tin rằng ‘Con mắt’ là biểu tượng của chân lý tuyệt đối, của người dõi theo thế giới từ trong bóng tối.”
Nam dựa lưng ghế, châm thuốc.
“Một hội từng biến mất nửa thế kỷ nay bỗng xuất hiện qua một vụ án mạng… nghe như trò chơi hơn là thực tế.”
“Có thể là ai đó đang tái tạo hình ảnh của họ để che giấu động cơ thật.”
Cô mở máy tính, chiếu lên hình bức thư.
“Dòng chữ ‘Những kẻ soi vào bóng tối sẽ bị bóng tối nuốt chửng’… từng được ghi trong nhật ký của một thành viên Hội. Có thể người viết bức thư này muốn cảnh báo ai đó.”
“Cảnh báo hay đe dọa?” – Nam hỏi.
“Còn tùy vào anh nhìn nó bằng ánh sáng nào.”
Nam im lặng. Anh ghét những câu mập mờ, nhưng cách Lan Vy nói lại khiến anh suy nghĩ. Cô không giống những học giả mà anh từng biết – không chỉ biết lý thuyết, cô còn có trực giác mạnh mẽ, gần như cảm nhận được “tần số” của sự thật.
Anh bật màn hình lớn, chiếu lại đoạn video từ camera hành lang mà cảnh sát thu được. Hình ảnh bị nhiễu đúng lúc người phụ nữ áo trắng xuất hiện, chỉ còn vài khung hình mờ.
“Xem kỹ đi,” anh nói. “Cô thấy không? Cô ta đi rất chậm, nhưng không hề để lại bóng đổ. Ánh sáng ở hành lang không chiếu phản chiếu lên sàn.”
Vy nhíu mày.
“Anh nghĩ camera bị chỉnh sửa?”
“Không. Tôi nghĩ ánh sáng bị làm sai lệch bằng thiết bị.”
Anh phóng to khung hình thứ 27. Một dải sáng ngang mặt người phụ nữ — như phản chiếu của một vật kim loại nhỏ cài ở cổ áo. Nam dừng lại, mím môi.
“Một loại thiết bị gây nhiễu.”
Vy ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc:
“Anh từng thấy loại đó?”
“Có. Trong một vụ án ba năm trước…”
Anh ngừng lại. Giọng anh trùng xuống.
“Chính vụ án khiến tôi rời ngành.”
Không khí trong quán đặc quánh lại. Lan Vy hiểu rằng có điều gì rất nặng nề phía sau. Cô không hỏi thêm, chỉ nhìn anh chờ đợi. Một lúc lâu, Nam đứng dậy, lấy trong túi áo ra một mảnh ảnh cũ.
“Đây là đồng đội tôi – Minh. Anh ta bị giết trước khi phá được một vụ buôn lậu cổ vật. Trước khi chết, Minh nhận được lá thư có biểu tượng con mắt đỏ. Cùng câu cảnh báo đó.”
Vy nắm nhẹ mép tờ ảnh, giọng cô gần như thì thầm:
“Có thể Hội Tín Sĩ chưa từng biến mất.”
“Hoặc ai đó đang sử dụng tên của họ để xóa dấu vết thật sự.”
Buổi chiều, họ cùng đến văn phòng cảnh sát để gặp Trần Huy. Phòng họp nhỏ, mùi cà phê đặc quánh. Huy nhìn Nam với ánh mắt xen lẫn lo lắng và tò mò.
“Anh mang cô gái này theo làm gì?”
“Cô ấy là chuyên gia lịch sử. Tin tôi đi, vụ này không chỉ là một cái chết.”
Huy bật màn hình chiếu ảnh nạn nhân.
“Chúng tôi vừa nhận được kết quả pháp y. Trong máu có dấu hiệu của Clobethanol – một loại thuốc an thần mạnh, gây ảo giác, rồi ngưng tim. Nhưng liều lượng quá cao – không thể là tự tử.”
Nam gật nhẹ:
“Vậy là có kẻ đã cho ông ta uống.”
“Và kẻ đó là ai?” – Huy hỏi.
“Người phụ nữ áo trắng.”
Anh trình bày phát hiện về dải sáng phản chiếu và khả năng thiết bị gây nhiễu. Huy nhăn mặt:
“Vật này không phổ biến, chỉ có trong quân đội hoặc cơ quan mật.”
“Chính xác. Nghĩa là ta đang đụng đến người có quyền lực.”
Cả phòng chìm vào im lặng. Bên ngoài, tiếng mưa lại bắt đầu rơi.
Sau buổi họp, Nam rời đồn, tay đút túi áo, bước dọc theo con phố ướt. Anh nhớ lại ánh mắt trừng trừng của Lưu Quang trong tấm ảnh pháp y. Đó không phải ánh mắt của người chết trong bình yên – mà là của người nhìn thấy thứ gì kinh khủng trước khi tắt thở.
Anh dừng lại trước toà nhà kính của công ty Lưu Quang Trading. Cửa chính đã khóa, nhưng ánh đèn tầng mười hai vẫn sáng. Anh leo cầu thang khẩn cấp, bẻ khóa cửa sổ bằng dụng cụ nhỏ. Bên trong tối om, chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ máy tính đang mở.
Anh tiến lại gần. Trên màn hình, email cuối cùng được gửi đi chỉ 10 phút trước khi Lưu Quang chết:
Người gửi: Lưu Quang
Người nhận: ???@ciphermail.vn
Tiêu đề: “Không thể giữ bí mật này mãi.”
Nội dung: “Nếu tôi chết, hãy tìm đến ‘Mắt thứ ba’. Họ sẽ hiểu.”
Nam in lại, cất vào túi. “Mắt thứ ba”… cái tên vang lên trong đầu anh như tiếng vọng xa xôi. Liệu có phải Hội Tín Sĩ? Hay một nhánh mới được sinh ra từ đống tro tàn của nó?
Khi anh bước ra khỏi tòa nhà, một bóng người đứng ở góc phố. Ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt giấu trong mũ trùm. Nam dừng lại, bàn tay chạm vào khẩu súng nhỏ trong túi áo khoác.
“Ai đấy?” – anh hỏi, giọng trầm.
Người kia không trả lời, chỉ bước lùi lại, rồi quay đi. Khi Nam đuổi theo, bóng trắng biến mất sau khúc cua, chỉ còn lại một chiếc nhẫn rơi lại trên vỉa hè.
Nam nhặt lên. Mặt nhẫn khắc hình con mắt – giống hệt dấu sáp trên bức thư.
Anh nhìn quanh, cảm giác bị theo dõi trỗi dậy. Từ xa, một chiếc xe đen bật đèn pha, rọi thẳng vào anh rồi vụt tắt. Nam bước lùi, tim đập mạnh.
“Chào mừng trở lại, Hải Nam.” – một giọng nam vang lên qua loa xe, lạnh như thép. – “Ba năm rồi, anh vẫn chưa học cách tránh xa bóng tối à?”
Chiếc xe rồ ga, biến mất vào đêm mưa. Nam đứng lặng, mưa tạt lên mặt, lạnh buốt. Anh nhận ra – vụ án này không chỉ là khởi đầu. Ai đó biết rõ anh là ai, biết cả quá khứ anh muốn quên. Và có lẽ… vụ án của đồng đội năm xưa chưa bao giờ kết thúc.
Sáng hôm sau, Lan Vy nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Nếu cô còn điều tra, sẽ có người thứ hai chết. Dừng lại.”
Cô run tay, vội gọi cho Nam.
“Chúng biết tôi.”
“Tôi biết.” – Nam đáp, giọng trầm. – “Nhưng chúng quên rằng tôi không còn gì để mất.”
Anh đặt điện thoại xuống, nhìn qua khung cửa sổ mưa. Trong đôi mắt lạnh lùng ấy, ngọn lửa cũ lại bùng lên – thứ khiến anh từng là người giỏi nhất trong ngành điều tra.
“Lần này,” anh thì thầm, “chính bóng tối sẽ bị ta soi chiếu.”