bóng đêm luna tower

Chương 7: Mật mã trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa kéo dài suốt đêm, trút xuống thành phố như xóa đi mọi dấu vết. Trong căn phòng nhỏ, Hải Nam ngồi im lặng, mắt dán vào chiếc USB đang nằm trên bàn. Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu lên vỏ kim loại, khiến nó trông như một vật mang lời nguyền.

Anh chưa dám cắm nó vào máy. Người đàn ông trong nhà kho đã chết ngay trước mặt anh — một viên đạn xuyên qua trán, gọn ghẽ, chuyên nghiệp. “Không có mạng,” hắn đã dặn. “Nếu muốn sống, đừng mở nó ở nơi có mạng.”

Vậy thì chỉ còn một cách.

Hải Nam kéo chiếc laptop cũ ra, tháo ổ mạng, tắt Wi-Fi, và gắn USB vào. Màn hình hiện lên một thư mục duy nhất: “LUNA-ARC”. Trong đó là hàng loạt tập tin mã hóa, tên lạ: Shadowline.dat, TheArchive.key, 1857-Project.docx. Một tập tin cuối cùng, tên ngắn gọn: “Watchers.log”.

Anh mở file đó đầu tiên.

Trên màn hình hiện ra những dòng chữ đầy ám ảnh:

[LOG #01] “Bóng Ma đã hồi sinh. Luna Corp chỉ là vỏ bọc. Những người trong danh sách sẽ bị loại bỏ dần.”

[LOG #09] “Kẻ mang ký hiệu nửa sáng nửa tối chính là người thừa kế thực sự.”

[LOG #15] “Thám tử Hải Nam – từng là sĩ quan điều tra năm 2016. Hắn biết quá nhiều.”

Câu cuối khiến tim anh như ngừng đập. Tên anh... nằm trong danh sách.

Anh đứng phắt dậy, tim đập mạnh. Ai đó đã theo dõi anh từ lâu — có thể ngay cả trước khi vụ án đầu tiên bắt đầu. Cảm giác bị kiểm soát, bị quan sát, len lỏi trong từng hơi thở. Anh nhìn quanh căn phòng: cửa sổ, camera khu phố, thậm chí là chiếc điện thoại đang nằm trên bàn.

Tất cả đều có thể là mắt của “Bóng Ma”.

Buổi chiều, Hải Nam hẹn Lan Vy ở thư viện trung tâm. Họ ngồi trong góc khuất, giữa những giá sách cao phủ bụi. Lan Vy đem theo một bản sao bức thư cổ, cùng vài ghi chép mới.

“Em tìm thấy gì?” – anh hỏi, giọng trầm nhưng dồn nén.

Lan Vy mở sổ, chỉ vào trang giấy. “Trong ký hiệu của bức thư cổ, có một đoạn ẩn dùng hệ chữ La Tinh biến thể. Nếu dịch ra, nó ghi rằng: ‘Người giữ chìa khóa sẽ mở ra cánh cổng giữa ánh sáng và bóng tối’.”

“Ý em là... chiếc USB?”

“Không hẳn,” – cô lắc đầu. “Nó chỉ là một phần. Em nghĩ Luna Corp đang thực hiện một dự án tên Project 1857, có liên quan tới bức thư và cả thành phố này.”

Hải Nam lấy USB ra, đặt lên bàn. “Anh đã mở nó. Trong đó có log nhắc đến cả tên anh. Họ biết chúng ta.”

Lan Vy sững người, mặt tái đi. Cô nhìn quanh, giọng run: “Nếu họ biết, thì có thể chúng ta đang bị theo dõi ngay lúc này.”

Họ quyết định rời thư viện. Ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích, sương mờ giăng khắp công viên trước cổng. Trong đám đông, Hải Nam để ý thấy một người đàn ông mặc áo đen, đứng im nhìn họ. Khi anh quay lại, hắn lập tức quay đi, hòa vào dòng người.

“Lên xe,” – Nam nói nhanh, kéo tay Lan Vy.

Chiếc xe phóng đi giữa làn mưa. Gương chiếu hậu phản chiếu ánh đèn pha — có xe đang bám theo. Hải Nam rẽ gấp qua một con hẻm, tăng tốc. Chiếc xe sau vẫn không bỏ cuộc.

“Ngồi thấp xuống!” – anh ra lệnh, rồi đột ngột đánh lái, lao vào bãi đỗ cũ kỹ bên đường. Tắt máy, anh kéo Lan Vy xuống, nấp sau thùng container. Tiếng động cơ xa dần, rồi biến mất.

Cả hai ngồi lặng. Tiếng mưa rơi xen tiếng thở dốc. Lan Vy khẽ nói: “Họ thật sự muốn giết chúng ta.”

“Không,” – Nam đáp, ánh mắt sắc lạnh – “Họ muốn giữ bí mật sống sót.”

Đêm đó, họ trú trong căn gác nhỏ của một người bạn cũ – ông Lưu, một chuyên gia máy tính đã về hưu. Căn gác đầy máy móc cũ, dây điện chằng chịt, ánh đèn vàng ấm áp.

“USB này lạ thật,” – ông Lưu nói, vừa gõ trên bàn phím vừa cau mày. “Mã hóa ba lớp, trong đó có tầng dùng thuật toán quân sự. Không phải người bình thường có thể làm ra.”

Sau hơn hai giờ, màn hình bật sáng. Một bản đồ 3D hiện ra – là bản đồ thành phố, với những điểm sáng đỏ rải rác khắp nơi: các tòa nhà, công ty, khu dân cư, cả trụ sở chính quyền.

Ông Lưu nhìn kỹ, giọng thấp: “Mỗi chấm đỏ là một thiết bị giám sát. Họ... đang theo dõi toàn bộ thành phố này.”

Lan Vy che miệng, bàng hoàng. Hải Nam nhìn vào trung tâm bản đồ – một chấm đỏ lớn hơn các điểm khác, nằm ở tầng hầm tòa nhà Luna Tower, tòa nhà cao nhất thành phố.

Bên dưới ghi chú: “Project 1857 – Core Server.”

Hải Nam khẽ nói:

“Vậy là nơi đó chính là trung tâm của Bóng Ma.”

Khi họ chuẩn bị sao chép dữ liệu, màn hình đột ngột nhấp nháy. Một cửa sổ đen hiện ra, dòng chữ lạnh lẽo gõ từng chữ:

“Anh không nên mở nó.”

Sau đó, toàn bộ máy tính tắt phụt.

Ông Lưu đập bàn: “Chết tiệt, có ai đó đang truy cập ngược lại!”

Tiếng ù ù của ổ cứng vang lên, rồi một tiếng nổ nhỏ phát ra từ CPU – khói bốc lên mù mịt. USB cháy đen.

Lan Vy hét lên, còn Hải Nam lao tới kéo ổ cắm điện ra.

“Mất hết rồi...” – ông Lưu thở nặng nhọc. “Tôi chỉ kịp lưu lại vài giây dữ liệu, có thể khôi phục được.”

Nam gật đầu. “Vậy giữ nó cẩn thận. Họ đã biết chúng ta biết quá nhiều.”

Trên đường rời khỏi nhà ông Lưu, thành phố lại chìm vào đêm. Hải Nam lái xe chậm, ánh mắt căng thẳng. Lan Vy tựa đầu vào cửa kính, giọng nhỏ:

“Anh nghĩ... Project 1857 là gì?”

“Có thể là chương trình giám sát... hoặc vũ khí công nghệ. Nhưng dù là gì, nó liên quan đến quá khứ của thành phố này. Có thể cả đến vụ cháy năm đó.”

“Vụ cháy ở khu công nghiệp?”

Anh gật. “Đúng. Họ xóa dấu vết, nhưng thứ họ che giấu vẫn còn đâu đó.”

Về đến nhà, Hải Nam đứng bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà rực sáng trong đêm. Mỗi ánh đèn kia có thể là một con mắt. Anh thấy mình như đang sống trong chiếc lồng kính, nơi mọi bước đi đều bị ghi lại.

Lan Vy bước đến, đặt tay lên vai anh.

“Anh mệt rồi. Nghỉ một chút đi.”

“Không thể. Chúng ta chỉ có thời gian cho đến khi họ ra tay.”

Cô nhìn anh, ánh mắt buồn pha chút sợ hãi. “Nếu thật sự phải đối đầu với cả một hệ thống… liệu chúng ta có cơ hội không?”

Hải Nam quay lại, ánh nhìn lạnh mà kiên định:

“Chúng ta không cần cơ hội. Chỉ cần sự thật.”

Đêm ấy, anh lại không ngủ. Trong căn phòng chỉ còn tiếng mưa và hơi thở nặng nề, Hải Nam mở cuốn sổ nhỏ, viết dòng cuối cùng:

“Ngày thứ bảy. Dự án 1857 tồn tại thật. USB bị phá. Bóng Ma biết ta. Nếu tôi biến mất, hãy tìm trong Luna Tower.”

Anh đóng sổ lại, nhét vào túi áo khoác. Ngoài kia, thành phố vẫn ồn ào, nhưng trong lòng anh chỉ còn tiếng mưa và nỗi tĩnh lặng đáng sợ — như thể cả thế giới đang nín thở, chờ cơn bão sắp đến.

Cuộc chiến với Bóng Ma đã thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×