bóng đêm luna tower

Chương 6: Dấu vết trong màn sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, sương giăng dày trên thành phố. Không khí ẩm lạnh như muốn nuốt chửng mọi tiếng động. Hải Nam khoác chiếc áo khoác dài, bước ra khỏi căn phòng trọ nhỏ. Anh đã không ngủ suốt đêm – tâm trí bị ám ảnh bởi cái tên “Bóng Ma” và những ký hiệu kỳ lạ mà Lan Vy tìm thấy trong bức thư cổ.

Trước khi đi, anh liếc qua chiếc bảng ghim trên tường. Hàng loạt tờ ghi chú, ảnh hiện trường, và sơ đồ mối quan hệ của các nạn nhân nối với nhau bằng những sợi chỉ đỏ. Trung tâm là một biểu tượng hình tròn bị chia đôi – một nửa ánh sáng, một nửa bóng tối.

“Bóng Ma – Kẻ kiểm soát từ trong bóng tối.”

Hải Nam lẩm bẩm câu nói của kẻ lạ mặt trong giấc mơ đêm qua. Anh không tin vào giấc mơ, nhưng linh cảm cho anh biết… nó không hề ngẫu nhiên.

Khi đến văn phòng cũ của người bạn cảnh sát – Trung úy Dũng – Hải Nam nhận được một tập hồ sơ bí mật. Dũng là người duy nhất trong lực lượng tin anh. Họ từng làm việc chung, nhưng Hải Nam đã rời ngành sau một vụ án khiến anh mất đi người thân.

Dũng ném tập hồ sơ lên bàn.

“Cậu đang động vào thứ không nên chạm vào đâu, Nam. Vụ án đó... có dính tới những người mà cậu không tưởng tượng nổi.”

Hải Nam mở hồ sơ, những tấm ảnh hiện trường, bản khai, cùng dữ liệu tài chính lạ của nạn nhân hiện ra. Có vẻ họ đều từng giao dịch với cùng một công ty – Luna Corp, một tập đoàn công nghệ mới nổi, nhưng đằng sau lại là mạng lưới tài chính mờ ám.

“Luna Corp...” – Hải Nam nhíu mày. “Họ có liên quan gì đến bức thư cổ?”

Dũng thở dài, quay đi: “Cậu không hiểu đâu. Người đứng sau công ty đó không chỉ là doanh nhân. Hắn có quan hệ sâu với giới chính trị, và... cả bên tội phạm ngầm.”

Hải Nam im lặng. Anh biết Dũng đang sợ. Nhưng anh thì không còn gì để mất.

Chiều cùng ngày, Hải Nam hẹn gặp Lan Vy tại quán cà phê nhỏ ven sông. Cô đang cắm cúi đọc tài liệu trên laptop, gương mặt nghiêm túc khác hẳn vẻ nhẹ nhàng thường ngày.

“Em tìm thấy gì à?” – Nam hỏi, giọng trầm.

Lan Vy quay lại, giọng nhỏ nhưng đầy khẩn trương: “Bức thư cổ không phải chỉ là mật mã. Nó là một phần của ‘bản khải hoàn thư’ cổ – văn bản dùng trong nghi lễ phong ấn của một hội kín ở thế kỷ 19. Em tìm thấy cùng biểu tượng đó trong logo cũ của Luna Corp.”

Hải Nam nhíu mày. “Ý em là Luna Corp chính là hậu duệ của tổ chức Bóng Ma?”

“Có thể,” – cô gật. “Hoặc họ đang cố hồi sinh thứ gì đó mà hội kín từng che giấu.”

Không khí trở nên đặc quánh. Ngoài cửa sổ, sương đã bắt đầu phủ lại, khiến mặt sông như chìm trong khói.

Khi họ rời quán, Hải Nam cảm nhận có ai đó đang bám theo. Anh kéo Lan Vy rẽ vào con hẻm hẹp. Tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại. Anh quay người, ánh mắt sắc như dao.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện từ bóng tối, khuôn mặt bị che nửa bởi khẩu trang. Không nói một lời, hắn rút dao. Hải Nam phản ứng nhanh, né cú đâm và tóm lấy cổ tay hắn. Cú vật mạnh khiến con dao rơi xuống đất, ánh thép lóe lên giữa làn sương. Hắn vùng ra, bỏ chạy mất hút.

Lan Vy hoảng hốt:

“Anh nghĩ... hắn là ai?”

“Không phải trộm,” – Nam nói, nhặt con dao lên. “Lưỡi dao không rỉ, hàng đặc chủng. Đây là người được thuê.”

Anh nhìn quanh, cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc.

“Bóng Ma không chỉ là biểu tượng... mà là kẻ đang dõi theo từng bước của chúng ta.”

Đêm đó, Hải Nam trở về phòng. Anh mở laptop, tìm kiếm dữ liệu về Luna Corp. Những thông tin anh thấy khiến tim đập mạnh: công ty từng có chi nhánh nhỏ ở khu công nghiệp phía đông – nhưng bị cháy rụi ba năm trước. Không ai biết nguyên nhân, và toàn bộ nhân viên “biến mất” khỏi hồ sơ.

Anh phóng to tấm ảnh hiện trường vụ cháy. Ở góc trái, mờ ảo nhưng rõ ràng, là biểu tượng nửa sáng nửa tối giống hệt trong bức thư cổ.

“Chúng giấu bí mật ở đó...” – Anh lẩm bẩm.

Ngay lúc ấy, điện thoại rung. Một tin nhắn ẩn danh bật sáng:

“Muốn biết sự thật? Đến nhà kho số 9, khu công nghiệp Đông Thành. Một mình.”

Hải Nam nhìn đồng hồ – 11:45 đêm. Gió rít bên ngoài. Anh biết đây có thể là bẫy, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để tìm ra câu trả lời. Anh cài lại khẩu súng ngắn, khoác áo và rời đi.

Khu công nghiệp hoang tàn, im lặng đến rợn người. Ánh đèn mờ hắt từ những cột điện cũ. Khi đến nhà kho số 9, anh thấy cửa sắt khép hờ. Mùi sắt gỉ và khói ám trong không khí.

Anh bước vào, tiếng sàn gỗ kẽo kẹt dưới chân. Trong bóng tối, một người đàn ông đang đứng quay lưng lại, tay cầm bật lửa.

“Anh đến rồi,” – giọng nói trầm, khàn – “Tôi không nghĩ anh gan đến thế.”

Người đàn ông quay lại. Gương mặt hắn đầy sẹo, ánh mắt sắc lạnh.

“Tôi từng làm việc cho Bóng Ma. Nhưng giờ, họ muốn giết tôi.”

Hải Nam khẽ siết chặt tay.

“Vì sao gửi tin cho tôi?”

“Vì anh là người duy nhất dám truy đuổi chúng. Nhưng hãy nhớ, Bóng Ma không chỉ là tổ chức… nó là hệ thống. Mọi nơi trong thành phố này đều có tai mắt của chúng.”

Anh ta ném cho Hải Nam một USB.

“Trong đó có dữ liệu về Luna Corp. Nếu anh muốn sống, đừng mở nó ở nơi có mạng.”

Một tiếng súng vang lên. Người đàn ông ngã gục trước mặt Hải Nam, máu tràn ra nền sàn lạnh. Từ bên ngoài, ánh đèn xe rọi thẳng vào. Có kẻ đã theo dõi cả hai.

Hải Nam lao ra phía cửa sau, trượt qua hành lang đầy khói. Tiếng chân đuổi sát phía sau, những viên đạn xé toang không khí. Anh nhảy qua cửa sổ, rơi xuống bãi cỏ phía sau nhà kho và lăn người tránh loạt đạn khác.

Chạy được vài trăm mét, anh trốn vào khu nhà bỏ hoang, thở dốc. Trong tay, USB vẫn còn nguyên. Anh biết – giờ đây anh không chỉ là kẻ điều tra, mà đã trở thành mục tiêu săn đuổi.

Rạng sáng, khi ánh bình minh đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Hải Nam nhìn USB trong tay. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Trong bóng tối thành phố, “Bóng Ma” đang chuyển động, và anh là người duy nhất dám nhìn thẳng vào nó.

“Nếu bóng tối có linh hồn, thì chính con người đã nuôi dưỡng nó.”

Hải Nam khẽ nói, ánh mắt lạnh băng. Một chương mới của cuộc săn bắt vừa mở ra – nơi sự thật và dối trá hòa làm một, và không ai có thể thoát khỏi màn sương của “Bóng Ma”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×