Mai, cô bé mười bốn tuổi, ngồi trên mép giường trong căn phòng tối om. Căn phòng bé nhỏ, lạnh lẽo, với cửa sổ trống hoác nhìn ra khu vườn chán nản bên ngoài, nơi những cái cây khô úa ngoằn ngoèo như những bóng người vô hồn. Cô cảm nhận tiếng gió ngân nga qua kẽ cửa, luồn qua mái tóc đen dày, mang đến một cảm giác lạnh sống lưng không thể giải thích nổi. Mọi thứ dường như đã khác biệt hoàn toàn so với ngôi nhà ấm áp ở phố mà cô đã quen trước đây.
Ngày đầu tiên ở ngôi làng mới trôi qua với bao bỡ ngỡ và xa lạ. Mai nhìn quanh căn phòng, thấy trên tường vẫn còn một vài tấm ảnh cũ mờ nhòe, không rõ người trong ảnh là ai. Chiếc bàn học bằng gỗ, phủ một lớp bụi mỏng, đứng sừng sững bên góc, cùng với chiếc tủ quần áo ít sử dụng. Mùi ẩm mốc của gỗ cũ khiến cô nhớ về những câu chuyện dân gian mà bà cô từng kể, về những bóng ma bị mắc kẹt trong các ngôi nhà bỏ hoang, lang thang suốt đêm tìm kiếm ánh sáng lạc lõng.
Mai nhắm mắt lại, cố gắng quên đi cảm giác rùng rợn ấy để chợp mắt. Nhưng chưa đầy nửa giờ sau, một tiếng thở nặng nề, sâu và dồn dập vang vọng trong căn phòng, len lỏi qua không gian tĩnh mịch khiến cô giật mình tỉnh giấc. Tim cô đập thình thịch, lồng ngực căng như muốn vỡ tung. Đó không phải tiếng gió hay tiếng động bình thường - nó gần gũi, như một hơi thở sống còn đang dồn dập phía sau lớp cửa phòng đóng kín.
Mai mở to mắt, từng giọt mồ hôi lạnh chảy lặng lẽ trên trán. Tiếng thở vẫn vang vọng, nặng nề đến mức cô cảm nhận được từng nhịp đập ghê rợn của nó. Cánh cửa gỗ cổ kính trong phòng khẽ rung lên, tạo ra một khe hở nhỏ như thể có một bóng người đang đứng phía sau, vừa muốn gọi cô, vừa cố gắng giữ bí mật. Cô nắm chặt tay áo, bước tới gần cửa, người lạnh toát nhưng lại bị sự tò mò mạnh mẽ kích thích.
Khẽ giơ tay ra, cô chạm vào cánh cửa lạnh ngắt, đầu óc quay cuồng với bao suy nghĩ hỗn độn. Có phải đây là hiện tượng bình thường khi chuyển đến một nơi xa lạ? Hay đây là dấu hiệu một thế lực nào đó đang muốn lôi kéo cô vào bóng tối? Mai không thể trốn tránh cảm giác sợ hãi, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn chứa đựng một sự quyết tâm mỏng manh, muốn khám phá ra sự thật đằng sau những âm thanh quái đản.
Cô đứng đó trong giây lát, lắng nghe hơi thở đang dần trở nên yếu ớt, biến mất như chưa từng tồn tại. Cánh cửa bỗng khép lại nhẹ nhàng, như thể ai đó đã rút lui vào bóng tối. Mai thở gấp, tim đập loạn xạ, và cô biết đêm nay, mọi thứ sẽ không thể yên bình nữa. Bóng đêm ma quái vừa chính thức bước vào cuộc sống của cô, và cũng là sự khởi đầu của một câu chuyện đầy bí ẩn và rùng rợn.
Chập chờn trong tâm trí, Mai nhớ tới những lời cảnh báo của bà cô ngày trước, về những điều không nên đụng chạm trong những ngôi nhà cũ kỹ. Bà từng kể về những linh hồn oan khuất bị mắc kẹt, bị chôn vùi bởi những lời nguyền, trong những căn phòng tối tăm, và chỉ chờ có người mở cửa thì lại trỗi dậy. Nhưng với Mai lúc này, điều duy nhất cô muốn là hiểu rõ, là tìm ra lý do và cách thoát khỏi bóng tối đang vây lấy mình.
Bên ngoài, ngọn gió vẫn tiếp tục rít qua từng khe cửa, mang theo âm thanh rùng rợn của mùa thu. Dưới ánh sáng yếu ớt của vầng trăng mờ, bóng cây ngoằn ngoèo trở nên như những hình thù kỳ dị, như những bàn tay ma quái sẵn sàng kéo cô xuống vực thẳm vô tận. Mai khẽ nhắm mắt, hít sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô biết rằng, đêm nay chỉ là bước khởi đầu của một hành trình đầy thử thách và kinh hãi, mà mỗi bước đi đều có thể là bước đi vào mê cung của những điều không thể giải thích được.
Không ai ngoài cô biết rằng trong bóng đêm không chỉ có gió, có bóng tối, mà còn có những hơi thở lạnh ngắt, tiếng gọi vô hình đang chờ đợi. Mai nghiến răng quyết định sẽ không sợ hãi, sẽ không trốn tránh. Ngược lại, cô sẽ đi sâu vào trong những bí mật cũ kỹ này, để tìm ra ánh sáng và cứu lấy linh hồn mình, trước khi bóng đêm ma quái nuốt chửng tất cả.
Và thế là, câu chuyện kinh hoàng này bắt đầu vào những giờ phút tĩnh lặng nhất của đêm đen...