Buổi chiều, sau khi phụ giúp mẹ lau dọn vài phòng và sắp xếp đồ đạc, Mai quyết định đi quanh ngôi nhà để khám phá những góc khuất cô chưa kịp nhìn thấy. Ngôi nhà cổ vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm trang, bóng tối vương vấn từng góc tường và trần nhà. Một tiếng kẽo kẹt âm vang mỗi khi cô bước chân trên nền gỗ cũ kỹ, vọng dội lại như nhịp trống báo hiệu một sự kiện không lành sắp xảy ra.
Khi cô đi đến cánh cửa phòng ngủ chính nằm cuối hành lang, một cảm giác lạ lùng khiến cô chững lại. Cánh cửa ấy – chính là nơi phát ra tiếng thở rít kinh hoàng đêm qua. Chịu ảnh hưởng từ sự tò mò không thể cưỡng lại, Mai đặt tay lên cánh cửa, từng ngón tay lạnh buốt như bị kiến cắn.
Qua khe cửa hé mở, một bóng người thấp thoáng trồi lên rồi lẩn khuất trong ánh sáng yếu ớt của hành lang. Cái bóng không rõ mặt, dáng người gầy guộc, di chuyển chậm rãi như muốn đợi cô gọi tên. Tim cô đập mạnh, từng nhịp như từng hồi chuông cảnh báo vang vọng trong tai. Mai đứng yên, hơi thở đứt quãng không dám phát ra một âm thanh nào.
Bóng người vẫn tồn tại, lặng lẽ không nói không rằng. Có lúc bóng dường như hơi rung động, rồi chậm rãi biến mất cùng với hơi lạnh căm căm đang dần lan tỏa trong không gian. Mai rụt rè rút tay khỏi cửa, nhưng hình ảnh đó đã từng in sâu vào tâm trí, khó thể nào quên.
Đêm đến một lần nữa, tiếng thở đó lại vang vọng. Nhưng lần này âm thanh không đơn thuần là sự hiện diện, mà mang theo một lời mời gọi yếu ớt đầy cám dỗ, như muốn kéo cô vào một thế giới ngoài ranh giới thực tại. Mai cảm giác có một luồng hơi lạnh thổi qua tấm chăn, vờn quanh tai cô những lời thì thầm không rõ nghĩa.
Cô ôm lấy đôi vai lạnh ngắt, tự nhủ phải giữ bình tĩnh và sáng suốt. Nhưng mỗi chiếc bóng, mỗi âm thanh đều thổi bùng lên ngọn lửa tò mò trong cô. Qua cánh cửa đóng kín ấy có gì? Ai hay cái gì đang chờ đợi cô ở đằng sau? Có phải bóng người đó là một phần của ngôi nhà? Hay là một linh hồn không ý thức được sự hiện diện của mình?
Những nỗi nghi ngờ cùng hi vọng được giải thoát, cùng với một chút sợ hãi không thể nào xua tan, thúc giục Mai phải tìm ra câu trả lời. Cô quyết định sẽ ngày mai, khi ánh sáng mặt trời vẫn rọi chiếu, sẽ quay lại và tìm cách mở cửa, dù điều đó khiến tim cô rung lên từng đợt đau đớn.
Mai đặt một chiếc ghế dựa dưới cửa, ngồi lặng nhìn vào bóng tối phía bên kia. Mọi âm thanh xung quanh dường như đều nhường chỗ cho tiếng thở kia vang vọng như nhịp đập không ngừng của trái tim một kẻ mắc kẹt trong địa ngục. Dù vậy, cô không thể quay mặt đi. Bởi trong bóng tối u tịch ấy, một phần linh hồn cô cảm nhận được có điều gì đó cùng chia sẻ nỗi cô đơn, cùng khao khát giải thoát như chính cô.
Rồi một lúc nào đó, Mai chợt nhận ra rằng trong thế giới u tối này, cô không hoàn toàn đơn độc. Một bóng người, một linh hồn quái dị đang đồng hành cùng cô, chờ đợi một cuộc gặp định mệnh mà số phận đã sắp đặt từ lâu...
Cuộc hành trình trong bóng tối, nơi mọi sự thật chưa từng được thốt ra, giờ mới bắt đầu mở cửa, và sự kinh hoàng thực sự còn đang chờ phía trước.