Trời vừa chớm mưa. Những giọt nước li ti đập vào mặt đường nhựa tối đen, tạo thành một lớp màng lấp lánh dưới ánh đèn vàng ố. Thành phố về đêm vốn đã lạnh lẽo, nay càng thêm đặc quánh hơi ẩm và mùi khói xăng dầu. Còi xe cứu thương hú dài, xé toạc màn mưa, báo hiệu một sự kiện chẳng lành đang diễn ra ở khu chung cư cũ ven sông.
Thanh tra Nguyễn Hoài Minh kéo cổ áo khoác lên, bước vội vào hành lang tầng năm. Dãy chung cư này xây từ thập niên 80, tường bong tróc loang lổ, mùi ẩm mốc trộn lẫn mùi thuốc lá rẻ tiền. Đám đông dân cư tụ tập bên dưới, ai nấy xì xào, gương mặt căng thẳng. Minh ngước lên: cửa căn hộ số 509 bị chặn bằng dây niêm phong, lính pháp y đang lúi húi đo đạc.
“Thanh tra, anh tới rồi.” – giọng trung úy Khánh, đồng đội của Minh, vang lên khi thấy anh.
Minh gật đầu, tháo găng tay, bước vào căn hộ. Cánh cửa khóa trong, không có dấu hiệu bị cạy. Bên trong, cả căn phòng nồng nặc mùi ngột ngạt, như thiếu oxy lâu ngày. Đèn neon hắt ánh sáng xanh xao, chiếu xuống một thi thể đàn ông trung niên nằm sõng soài trên sàn gạch, khuôn mặt tím tái, miệng há hốc như cố hít một hơi cuối cùng.
Pháp y cho biết sơ bộ: ngạt khí, không có dấu hiệu vật lộn. Cửa sổ bị đóng chặt, khe thông gió bị bịt bằng băng dính công nghiệp. Minh cau mày: “Một người bình thường sao lại tự nhốt mình trong lồng kín như thế này?”
Anh đảo mắt quanh phòng. Trên bàn có một chiếc băng cassette cũ, vẫn nằm trong máy phát. Minh đeo găng, bật thử. Âm thanh rè rè vang lên: một bản nhạc cổ điển, đoạn dạo đầu của Moonlight Sonata. Âm sắc chậm rãi, lạnh lẽo, vang vọng trong không gian chật hẹp.
Minh khựng lại. Trong đầu anh loé lên một thoáng ký ức mơ hồ: tiếng nhạc này… anh từng nghe ở đâu đó, từ rất lâu, trong bóng tối và mùi khói. Anh thoáng rùng mình, nhưng nhanh chóng kìm nén, chuyên nghiệp hóa suy nghĩ. Đây là chứng cứ, không phải ký ức.
Anh hỏi Khánh:
“Danh tính nạn nhân?”
“Nguyễn Văn Tùng, 52 tuổi. Quản lý ký túc xá cũ của Trường Kỹ Thuật thành phố. Vợ mất mấy năm trước, sống một mình.”
Minh nhíu mày. Quản lý ký túc xá… cụm từ ấy gợi một cảm giác lạ trong lòng anh.
“Nguyên nhân tử vong chắc chắn do ngạt?”
“Khả năng cao. Nhưng tại sao ông ta lại bịt kín tất cả cửa thông gió thì chưa rõ. Không có dấu hiệu đột nhập.”
Minh tiến lại gần thi thể. Bàn tay nạn nhân co quắp, dính bụi than đen xám. Trên sàn, bằng bút lông đỏ, có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Tội lỗi phải thở bằng chính không khí của nó.”
Căn phòng bỗng chốc lạnh ngắt. Minh đọc thầm câu chữ, từng chữ như đinh ghim vào não. Đây không phải tự tử đơn thuần. Đây là một thông điệp.
Bên ngoài trời vẫn mưa lất phất. Minh bước ra ban công, hít một hơi thật sâu, như muốn xua đi mùi ngột ngạt còn bám trong phổi. Dưới sân, ánh đèn xe cứu thương quét qua gương mặt dân cư, trắng bệch và lo lắng. Minh tự nhủ: vụ này sẽ không đơn giản.
Trên đường trở về trụ sở, Minh gọi điện cho Bác sĩ Lưu Thảo, chuyên gia tâm lý mà đội trọng án thường cộng tác. Anh mô tả sơ qua hiện trường, đặc biệt nhấn mạnh chi tiết băng cassette và dòng chữ đỏ. Ở đầu dây bên kia, Thảo im lặng khá lâu rồi nói:
“Thanh tra Minh, có vẻ ai đó đang muốn dựng lại một tình huống tâm lý. Giam cầm, thiếu oxy, kèm nhạc ám thị… Đây giống như một cách trừng phạt hơn là giết người.”
“Ý bác sĩ là gì?” – Minh hỏi.
“Người này không chỉ muốn nạn nhân chết. Họ muốn nạn nhân cảm nhận lại nỗi sợ cho đến phút cuối cùng.”
Lời Thảo làm Minh nhớ lại đôi mắt trợn ngược của người đàn ông trên sàn. Không phải ánh mắt tuyệt vọng, mà như đang bị tra tấn bởi ký ức nào đó.
Hồ sơ sơ bộ cho thấy Nguyễn Văn Tùng từng dính đến một vụ cháy ký túc xá cách đây 20 năm. Báo cáo thời đó ghi là chập điện, vài sinh viên bị thương, một số trẻ em sống sót được chuyển đi nơi khác. Vụ việc chìm xuồng nhanh chóng.
Minh đọc đến đây, tim anh đập loạn. Bởi chính anh cũng là một trong những đứa trẻ sống sót năm ấy.
Anh nhắm mắt, hình ảnh mờ nhạt ùa về: ngọn lửa đỏ rực, tiếng hét thất thanh, mùi khói đắng nghẹn cổ họng. Một cánh tay đàn ông kéo anh khỏi hành lang đang cháy, bế xuống cầu thang… Nhưng khuôn mặt người ấy luôn chìm trong bóng tối, Minh không sao nhớ nổi. Chỉ còn lại vết sẹo mảnh bên tai trái, kỷ niệm duy nhất của đêm định mệnh.
Bản nhạc Moonlight Sonata khi nãy – anh đã nghe nó trong căn phòng đó, hoặc tưởng mình đã nghe. Liệu đây là ký ức thực hay chỉ là trò lừa của bộ não?
Minh đóng hồ sơ, rít một hơi thuốc, khói hòa vào sương mưa ngoài cửa sổ. Anh cảm thấy mình không chỉ đang điều tra một vụ án, mà còn bước vào một mê cung tâm lý. Hung thủ biết rõ quá khứ của nạn nhân, và dường như… cũng biết cả quá khứ của chính anh.
Một giọt nước rơi từ trần nhà, tí tách vang lên như nhịp đồng hồ. Minh nhìn đồng hồ tay: đã gần 2 giờ sáng. Thành phố chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn hiu hắt ngoài đường. Trong khoảnh khắc ấy, anh nghe văng vẳng đâu đó giai điệu Moonlight Sonata, như thể bản nhạc vẫn vang lên trong đầu, không thể dừng lại.
Anh tự nhủ:
“Đây chỉ mới là khởi đầu. Và kẻ đó… đang nhắm đến nhiều hơn một mạng người.”