Cơn mưa rào đêm qua đã rút đi, nhưng thành phố vẫn phủ một màn sương dày, trắng đục như khói thuốc. Trụ sở cảnh sát buổi sáng náo nhiệt, nhưng phòng trọng án lại im ắng lạ thường. Trên bàn họp, toàn bộ hồ sơ vụ án Nguyễn Văn Tùng đã được trải rộng, bao gồm ảnh hiện trường, biên bản pháp y sơ bộ, cùng một vật chứng nổi bật: băng cassette dính bụi.
Thanh tra Nguyễn Hoài Minh ngồi đối diện bảng trắng, cây bút lắc lư trong tay. Anh vẽ sơ đồ hiện trường:
Cửa khóa trong, không dấu vết phá.
Khe thông gió bị bịt kín.
Dòng chữ đỏ: “Tội lỗi phải thở bằng chính không khí của nó.”
Nhạc Moonlight Sonata phát liên tục.
Minh nói chậm rãi, như thể tự nhắc mình:
“Đây không phải tự tử. Đây là một bản án… do ai đó sắp đặt.”
Trung úy Khánh ngồi cạnh, giọng căng thẳng:
“Anh Minh, giả sử đây là giết người, thì hung thủ làm sao thoát khỏi căn hộ khóa kín? Không có dấu vết đột nhập, camera hành lang không ghi lại ai lạ mặt.”
Minh im lặng một lúc, rồi đáp:
“Có thể hung thủ không cần ở trong phòng. Hắn chuẩn bị trước, tạo môi trường ngạt, rồi nạn nhân tự bước vào cái bẫy của chính mình.”
“Ý anh là nạn nhân tự chui đầu vào rọ?”
“Đúng. Nhưng đó không phải sự lựa chọn tự do. Đó là một trò điều khiển tâm lý.”
Khi cả đội còn đang bàn luận, một cảnh sát trẻ chạy vào, trên tay cầm phong bì dán kín.
“Thanh tra, chúng tôi vừa nhận được một bức thư gửi trực tiếp đến phòng trọng án. Không có người gửi.”
Minh nhận phong bì. Bên ngoài chỉ ghi duy nhất hai chữ nguệch ngoạc: “Người sống sót.”
Trong phòng, không khí đặc quánh lại. Minh dùng dao rọc giấy cắt niêm phong. Bên trong là một tờ giấy trắng, chữ đánh máy gọn ghẽ:
“Hắn đã được nếm lại mùi của đêm đó. Nhưng đây mới chỉ là bước đầu.
Những kẻ che giấu sẽ lần lượt phải thở cùng ngọn lửa của chính mình.
Còn ngươi, kẻ đã sống sót… hãy nhớ rằng bóng tối không bao giờ quên.”
Ký tên: ANCHOR.
Khánh thốt lên:
“ANCHOR? Cái gì vậy? Một hội nhóm à?”
Minh cầm tờ giấy, mắt anh hơi run. Từ “sống sót” đâm thẳng vào trí nhớ anh. Rõ ràng hung thủ biết quá khứ của anh.
Anh khẽ nói:
“Không, đó là một ẩn dụ. Một cái neo. Neo giữ quá khứ không thể chìm. Kẻ viết thư này muốn tôi nhớ lại những gì tôi đã quên.”
Không khí trong phòng chùng xuống. Ai cũng cảm thấy vụ này không đơn giản là một kẻ sát nhân bình thường. Đây là một trò chơi dài hơi, nhắm vào cả hệ thống – và cả cá nhân Minh.
Để giải tỏa bế tắc, Minh hẹn gặp Bác sĩ Lưu Thảo. Quán cà phê nhỏ bên bờ sông vắng người buổi trưa, chỉ nghe tiếng gió thổi qua hàng cây. Thảo ngồi trước mặt Minh, khuấy tách trà, ánh mắt nghiêm nghị.
“Thanh tra, anh kể tôi nghe hết chi tiết về bức thư.”
Minh đưa cô xem. Thảo đọc chậm, rồi gật đầu:
“Đây là cách viết của một kẻ muốn tạo cảm giác bị theo dõi. Những câu như ‘ngươi đã sống sót’, ‘bóng tối không bao giờ quên’… đều nhằm đánh vào vùng ký ức tổn thương. Hung thủ có vẻ hiểu rõ chấn thương tâm lý.”
“Cô nghĩ hắn có thể là người từng trải qua vụ cháy?” – Minh hỏi.
“Khả năng cao. Hoặc ít nhất là kẻ đã tiếp xúc sâu với hồ sơ nạn nhân. Điều đáng sợ là hắn biết cách gợi nhớ sai. Khi một người bị ám thị bằng âm thanh, mùi, hoặc ánh sáng, não bộ có thể tưởng tượng ra ký ức chưa từng tồn tại. Hắn đang dùng điều này để điều khiển nạn nhân.”
Minh im lặng. Anh nhớ lại cảm giác khi nghe bản nhạc trong căn phòng tối. Thật khó phân biệt đó là ký ức thật hay do tâm trí tạo ra.
Thảo nói thêm:
“Nếu đúng vậy, các nạn nhân tiếp theo có thể là những người liên quan trực tiếp đến vụ cháy. Hung thủ muốn họ chết theo cách phản chiếu tội lỗi cũ.”
Buổi chiều, tin nóng lại nổ ra. Một người đàn ông khác – Trần Quốc Hưng, 54 tuổi, chủ một công ty thầu điện – được phát hiện chết trong nhà kho. Hiện trường một lần nữa kỳ lạ: cửa kho không khóa, nhưng bên trong ngột ngạt mùi khói dây điện cháy. Hưng chết do ngộ độc khí carbon monoxide, quanh người vương vãi dây cáp bị đốt dở.
Minh có mặt ngay sau khi tin báo. Anh đứng trong làn khói còn âm ỉ, nhìn những cuộn dây chảy nhựa như rắn chết. Trên tường lại xuất hiện dòng chữ đỏ:
“Mỗi sợi dây là một lời nói dối.”
Một bức thư khác được để lại trên bàn, cũng ký tên ANCHOR:
“Hắn từng ký khống cho bản báo cáo điện.
Dây cáp cháy dở chính là chứng cứ.
Hãy tìm trong đêm 12/11 để biết ai đã châm ngòi lửa.
Nhưng hãy nhớ: ký ức của ngươi không thuộc về ngươi.”
Đêm ấy, Minh trở về căn hộ riêng. Anh mở hồ sơ vụ cháy ký túc xá 20 năm trước. Ngày 12/11, báo cáo ghi “chập điện phòng văn phòng”, nguyên nhân do dây cáp cũ. Người ký xác nhận sửa chữa: Trần Quốc Hưng – chính là nạn nhân vừa chết.
Tim Minh đập mạnh. Vậy là đã có liên kết rõ ràng: hung thủ đang lần lượt giết những kẻ dính líu đến vụ cháy, theo cách phản chiếu chính tội lỗi của họ.
Anh bật chiếc cassette thu từ hiện trường lần nữa. Giai điệu Moonlight Sonata vang lên. Lần này, trong đầu Minh không chỉ có tiếng nhạc, mà còn thoáng qua hình ảnh hành lang rực lửa, tiếng la hét, và cánh tay ôm anh chạy xuống cầu thang. Anh nghe rõ tiếng thở gấp, tiếng xương cửa gãy răng rắc…
Anh bàng hoàng. Có gì đó sai. Trong ký ức cũ, anh không nhớ tiếng nhạc. Nhưng giờ nó lại chen ngang, như thể thật sự đã có mặt trong đêm đó.
Minh thì thầm:
“Liệu ký ức của mình có bị ai đó… chỉnh sửa?”
Anh vò đầu, mồ hôi lạnh vã ra. Bức thư của ANCHOR lặp lại trong tâm trí: “Ký ức của ngươi không thuộc về ngươi.”
Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống. Đèn đường hắt ánh vàng nhợt nhạt lên gương mặt căng thẳng của Minh. Anh nhận ra cuộc điều tra này không chỉ là bắt hung thủ. Đây còn là hành trình đối diện với chính quá khứ bị xóa mờ của mình.
Và đâu đó ngoài kia, trong bóng đêm, kẻ mang tên ANCHOR chắc chắn đang dõi theo từng bước anh.