Trời đổ mưa rả rích suốt cả ngày, bầu trời chìm trong một lớp sương mỏng nặng nề. Thành phố như khoác lên chiếc áo tang, im ắng lạ thường. Tại trụ sở đội trọng án, Minh ngồi trước bảng trắng, nhìn bốn cái tên được khoanh đỏ: Lan – Hải – Tuệ – An.
Ba người kia đều đã trở thành con mồi trong trò chơi của ANCHOR, mỗi người mang trong mình một vết nứt tâm lý. Chỉ còn lại An – người im lặng nhất, ít bộc lộ nhất. Chính sự trầm tĩnh của anh ta lại khiến Minh thấy nguy hiểm.
1. Lời hẹn bất ngờ
Buổi tối, khi Minh vừa rời trụ sở, một tin nhắn bất ngờ đến điện thoại:
“Nếu muốn biết sự thật đêm 12/11, hãy gặp tôi ở công viên bờ sông. Một mình. – An”
Không số, nhưng Minh nhận ra đó chính là giọng văn ngắn gọn, lạnh lùng của An.
Anh đắn đo. Đây có thể là bẫy – hoặc là cơ hội duy nhất để chạm vào mảnh ghép cuối cùng. Anh giấu tin nhắn, không báo cho Khánh, rồi lái xe đến công viên.
2. Người đàn ông trong bóng mưa
Công viên vắng tanh, chỉ có ánh đèn đường vàng úa hắt xuống mặt nước sông cuộn xiết. An đứng dưới tán cây, dáng gầy, khoác áo đen, khói thuốc lập lòe trong mưa.
Minh tiến lại.
“Anh gọi tôi đến đây để làm gì?”
An nhìn xa xăm, giọng nhỏ nhưng rắn:
“Để nói cho anh biết… không phải mọi người sống sót đều vô tội.”
Minh cau mày:
“Ý anh là sao?”
An dụi điếu thuốc, ánh mắt xoáy sâu:
“Tối đó, tôi thấy một người lớn khóa cửa hành lang chính. Tôi còn nhớ tiếng chìa khóa xoay lách cách. Nhưng tôi… tôi không nói. Tôi im lặng suốt hai mươi năm.”
Lời thú nhận khiến Minh lạnh gáy. “Ai?”
An cười nhạt, cái cười không vui:
“Anh cũng biết tên đó rồi. Đoàn Phúc.”
3. Trò chơi của kẻ im lặng
Minh bàng hoàng. Nếu An nói thật, Phúc chính là mắt xích quan trọng nhất. Nhưng anh vẫn chưa tin hoàn toàn.
“Tại sao giờ mới nói? Sao không nói khi vụ án mới mở lại?”
An nhún vai, giọng đều đều:
“Vì lúc đó, chẳng ai tin tôi. Ai cũng muốn quên đi. Chỉ khi ANCHOR xuất hiện, tôi mới hiểu… có lẽ đã đến lúc sự thật phải lộ diện.”
Anh ngừng lại, nhìn thẳng Minh:
“Hay… anh nghĩ chính tôi là ANCHOR?”
Câu hỏi nửa đùa nửa thật khiến Minh sững người. Trong ánh mưa, gương mặt An tối lại, khó phân biệt biểu cảm.
4. Căn hộ đầy bóng tối
Hôm sau, Minh quyết định theo dõi An. Căn hộ của anh ta nằm ở tầng năm một khu chung cư cũ, cửa sổ che kín rèm.
Khi Minh lẻn vào, anh phát hiện những tấm bảng gỗ treo chi chít giấy note: sơ đồ vụ cháy, danh sách nạn nhân, cả những mẩu báo cũ ố vàng. Trong góc, một chiếc máy cassette cổ nằm im, bên cạnh là vài cuộn băng nhạc Beethoven.
Tim Minh đập thình thịch. Cảnh tượng quá giống những hiện trường hung thủ từng dựng.
Ngay lúc ấy, An xuất hiện sau lưng, giọng lạnh lùng:
“Anh xâm nhập nhà tôi để tìm gì? Bằng chứng tôi là ANCHOR?”
Minh xoay người, tay vô thức đặt lên khẩu súng bên hông.
“Vậy không phải sao? Cả căn phòng này… anh theo dõi chúng tôi bao lâu rồi?”
An nhìn thẳng, không né tránh.
“Đúng, tôi theo dõi. Nhưng không phải để giết ai. Mà để tìm. Tôi muốn biết kẻ nào đã thật sự thiêu sống chúng ta đêm đó. Và tôi thề, tôi không phải ANCHOR.”
5. Bản ghi chấn động
An đưa cho Minh một cuốn sổ cũ, bìa sờn nát. “Đây, thứ tôi giữ hai mươi năm.”
Bên trong là những dòng chữ viết tay non nớt: ghi chép của An hồi nhỏ. Có đoạn viết: “Tối đó, nghe tiếng nhạc… có người bảo đừng mở cửa. Có bóng áo công an cầm chìa khóa.”
Minh đọc, thấy từng chữ như mũi kim đâm vào trí nhớ. Một đứa trẻ không thể bịa ra nhiều chi tiết đến vậy. Nhưng vì sao An không bao giờ đưa nó cho cảnh sát?
An nhìn Minh, giọng khàn:
“Vì tôi sợ. Và tôi hận bản thân. Giờ tôi không còn gì để mất nữa.”
6. Thông điệp mới từ ANCHOR
Ngay khi Minh rời căn hộ, điện thoại reo. Một tin nhắn nặc danh, ký hiệu ⚓ quen thuộc:
“Ngươi đã bước vào căn phòng của hắn.
Hắn có thể là nhân chứng, có thể là kẻ dựng kịch.
Nhưng nhớ lấy: Kẻ im lặng bao năm, thường là kẻ đã nói dối chính mình.”
Minh đứng lặng trong mưa, nhìn dòng chữ. ANCHOR đang cố gieo thêm hoài nghi: An có thể là nhân chứng thật, nhưng cũng có thể chính là hung thủ, dựng nên tất cả để đổ tội cho người khác.
7. Kết thúc chương
Đêm ấy, Minh về lại căn hộ, mở cuốn sổ của An thêm lần nữa. Dòng chữ run rẩy của đứa trẻ 13 tuổi nhảy múa trước mắt: “Có người bảo đừng mở cửa.”
Anh nhắm mắt. Trong đầu lại vang lên tiếng nhạc piano. Nhưng lần này, giai điệu không chỉ réo rắt mà còn kèm theo tiếng chìa khóa xoay lách cách.
Anh mở bừng mắt, tự hỏi: ký ức vừa rồi là của chính mình, hay là hình ảnh bị ai đó gieo vào?
Ngoài kia, tiếng gió hú qua khe cửa nghe như tiếng người thì thầm:
“Đến lượt anh rồi, Người Sống Sót…”