bóng lưng trên đường đêm

Chương 1: Tiếng rao trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con hẻm nhỏ chìm trong màn đêm, ánh đèn vàng vọt từ cột điện cũ hắt xuống, loang lổ trên những vũng nước mưa còn đọng lại từ buổi chiều. Không khí ẩm thấp, mùi khói xe hòa với mùi ẩm mốc quen thuộc của xóm lao động.

“Xôi nóng đây… ai ăn xôi không…”

Giọng người đàn bà khản đặc, vang lên yếu ớt giữa khuya. Trên vai bà là đôi quang gánh, mỗi bước chân như kéo lê cả sức nặng của đời người. Mồ hôi túa ra, áo lưng đã sẫm màu. Đêm Sài Gòn không lạnh, nhưng với bà, cái rét lại đến từ trong xương.

Ở một góc nhà tạm lụp xụp cuối hẻm, có đứa trẻ chong đèn dầu ngồi học. Nó dỏng tai nghe tiếng rao quen thuộc, rồi khẽ thở dài. Mẹ lại đi bán về khuya. Thằng bé quen cảnh ấy, nhưng lòng vẫn nhói lên. Nó biết sáng mai khi nó còn chìm trong chăn mỏng, mẹ đã lại ra đường, đôi chân nứt nẻ giẫm lên những con phố còn mờ hơi sương.

Có khi nó tự hỏi: “Tại sao nhà mình không như những đứa khác? Sao mẹ phải khổ thế này?” Rồi câu hỏi ấy biến thành mặc cảm, thành nỗi giận hờn vô cớ mà nó chưa dám thốt ra.

Đêm ấy, bà trở về muộn. Bát cơm nguội trên bàn chờ sẵn, cạnh đó là tập vở cũ đã nhàu mép. Nhìn con trai ngủ gục trên bàn, đầu còn gối lên trang vở dang dở, bà khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp cho nó. Đôi mắt đỏ hoe nhưng miệng vẫn mỉm cười.

Ngoài kia, tiếng xe máy xa dần, phố xá chìm vào tĩnh lặng. Chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của đứa con và đôi mắt người mẹ sáng lấp lánh trong bóng tối – ánh sáng nhỏ nhoi nhưng đủ để soi đường cho cả một đời gồng gánh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×