Căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm ngoằn ngoèo, chật chội và ẩm thấp. Mái tôn đã loang lổ những mảng rỉ sét, mùa nắng thì nóng như lò than, mùa mưa thì dột tong tỏng, phải kê xoong nồi hứng nước khắp nơi. Tường gạch tróc vữa, chắp vá bằng những tấm ván gỗ xin được ở xưởng gần đó.
Trong căn nhà ấy, tài sản đáng giá nhất chỉ là chiếc bàn học cũ kỹ, mua lại từ người quen với giá rẻ. Mặt bàn đã trầy xước, nhưng trên đó luôn sáng lên ngọn đèn dầu nhỏ. Mẹ nói: “Nhà mình nghèo, nhưng không được nghèo cái chữ.”
Thằng bé ngồi bên bàn, nhìn quanh căn phòng chật hẹp. Góc nhà là chiếc giường tre ọp ẹp nơi hai mẹ con nằm chung. Trên vách treo vài bộ quần áo bạc màu, giặt đến sờn chỉ. Cái tủ gỗ xiêu vẹo chỉ đựng được ít chén bát và mấy gói mì tôm.
Tiếng mưa lộp độp bất chợt rơi xuống mái tôn. Những giọt nước lạnh lẽo rơi trúng chỗ nứt, chảy thành dòng trên nền đất. Người mẹ vội vàng kéo chiếc chậu nhựa hứng lại, động tác thuần thục như thể đã quen từ bao năm. Bà cười hiền:
– Kệ đi con, nghe mưa gõ mái cũng hay lắm, như tiếng nhạc trời vậy.
Thằng bé im lặng, nhìn mái nhà vá chằng vá đụp, trong lòng bỗng nặng trĩu. Nó thương mẹ, nhưng thương trong lặng lẽ, bởi chưa biết phải nói thế nào.
Đêm ấy, nằm trên giường tre kẽo kẹt, nó chợt nghe tiếng mẹ trở mình, tiếng ho khẽ kìm nén. Bóng lưng gầy guộc hiện lên trong ánh đèn dầu vàng vọt, run run như ngọn lửa sắp tàn.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu bé không ngủ được. Nó chợt nhận ra căn nhà mái tôn tuy xiêu vẹo, nhưng là cả thế giới bình yên duy nhất của hai mẹ con. Và bóng lưng mẹ – dù gầy guộc đến mấy – vẫn là chỗ dựa vững chãi nhất trong đời nó.