bóng ma lạc trong làng cổ

Chương 1: Làng Cổ Giữa Núi Rừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió núi thổi qua những ngọn cây già cỗi, tạo thành âm thanh rít lên như tiếng thì thầm của cả một thế giới vô hình. Những tán lá khô rụng, xoay tròn theo cơn gió, rơi xuống mặt đất lạo xạo, làm nhói lên từng nhịp tim của nhóm bốn người thanh niên: An, Linh, Huy và Mai. Họ men theo con đường mòn quanh co, núp dưới bóng cây rừng rậm, khi ánh hoàng hôn đỏ rực dần biến mất sau các ngọn núi xa xôi.

Bất chợt, qua một khe rừng hẹp, nhóm nhận ra một ngôi làng cổ, nép mình bên sườn núi như một bí mật bị bỏ quên của thời gian. Ngôi làng có mái ngói phủ rêu xanh, tường gạch cổ nứt nẻ, cổng gỗ nghiêng ngả kêu lách cách theo gió. Không có một bóng người, không có tiếng vật nuôi, nhưng An chợt thấy bóng dáng thoáng qua trong cửa sổ, một hình bóng mơ hồ, rồi tan biến khi cậu tiến lại gần.

Mai thở dài, giọng run run:
— “Chúng ta… có nên vào làng nghỉ lại không? Trời sắp tối rồi, và đường về còn xa.”

Linh gật đầu, ánh mắt đầy lo âu:
— “Không còn lựa chọn đâu. Nếu trời tối mà đi, chúng ta sẽ lạc trong rừng mất.”

Họ bước vào làng, và ngay lập tức cảm nhận một không khí đặc quánh, nặng nề, như thể cả làng đang hít thở cùng họ. Tiếng gió rít qua những mái ngói, tiếng cọt kẹt của cánh cửa mục, và những âm thanh vô hình len lỏi quanh người, khiến lông gáy dựng đứng.

Nhóm tìm được một căn nhà gỗ bỏ hoang làm nơi nghỉ tạm. Bên trong, ánh sáng đèn pin lóe lên, chiếu vào bàn ghế mốc, tường nứt, và những bóng tối như trườn trên sàn. Không gian tĩnh lặng, nhưng cứ vài phút, họ lại nghe tiếng bước chân nhẹ như ai đang đi qua hành lang, hay tiếng thì thầm xa xăm, không thể định hình.

An lén chụp vài tấm ảnh, và khi xem lại, cậu sững sờ: trong một tấm, một bóng phụ nữ mặc áo trắng đứng cuối con đường, mặt trống rỗng, đôi mắt như muốn hút hồn người nhìn. Nhóm im lặng, từng người cảm nhận tim đập thình thịch, như nhịp tim của họ đang hòa vào nhịp thở của một thế lực vô hình.

Huy thì thầm:
— “Có lẽ chúng ta đã bước vào một nơi mà con người không nên đến…”

Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ càng trở nên u ám. Gió rít qua mái ngói, tạo thành âm thanh như tiếng cười xa xăm. Những tiếng cọt kẹt của cửa, tiếng đá rơi, thậm chí mùi đất ẩm mốc trộn lẫn mùi hương lạ từ trong làng khiến cả nhóm nhức đầu, chóng mặt và rùng mình.

An bước ra ngoài, và thấy bóng người lướt qua giữa các căn nhà, không phát ra tiếng động. Một căn nhà gần đó đột nhiên mở cửa, và một hồn ma phụ nữ xuất hiện, mặc áo trắng, khuôn mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cậu:
— “Đừng để lời nguyền trỗi dậy… kẻo không ai sống sót.”

Nhóm kinh hãi, An hét to, đánh thức cả nhóm. Họ chạy quanh làng, tim đập dồn dập, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang sống, theo dõi, và chờ đợi họ mắc sai lầm.

Mai lẩm bẩm:
— “Chúng ta phải tìm hiểu truyền thuyết làng này, hoặc chúng ta sẽ không rời khỏi đây bình an được…”

Họ quyết định ngày mai sẽ tìm đến ngôi chùa cổ trong làng, nơi được cho là trung tâm của mọi bí ẩn và cũng là nơi giữ những hồn ma chưa siêu thoát. Nhưng đêm ấy, họ không ngủ được, bởi bóng tối như nuốt trọn mọi ánh sáng, và tiếng thì thầm từ cánh cửa cũ cứ văng vẳng trong đầu: “Đừng… để lời nguyền… trỗi dậy….”

Cả làng như một sinh thể sống, theo dõi, thử thách trực giác và nỗi sợ của họ. Họ nhận ra rằng, lần này, không chỉ là một trải nghiệm du lịch, mà là bước chân vào thế giới mà người sống không nên đặt chân vào…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×