Đêm buông xuống, màn tối dày đặc phủ kín ngôi làng cổ, biến mọi vật thể thành những bóng hình méo mó và u ám. Gió núi rít từng hồi, như những tiếng thở dài vang vọng giữa những mái ngói mục nát. Cây cối xung quanh như đang chuyển động, lá khô xào xạc, tạo thành âm thanh như bàn tay vô hình gõ lên cửa sổ.
An không ngủ được. Cậu đứng dậy, cầm đèn pin, bước ra ngoài căn nhà gỗ. Mặt đất lạnh lẽo, mỗi bước chân vang lên lạo xạo, nhưng dường như âm thanh bị nuốt chửng bởi bóng tối xung quanh. Cậu nín thở khi nhìn thấy bóng người thoáng qua giữa các căn nhà, không ai xuất hiện rõ ràng, nhưng ánh mắt họ cảm giác như đang dõi theo từng chuyển động của An.
Một căn nhà gần đó đột nhiên mở cửa. Không có ai, nhưng gió lạnh ùa vào làm lông gáy dựng đứng. An tiến lại gần, tim đập rộn ràng, thì thấy một hồn ma phụ nữ mặc váy trắng đứng giữa hành lang, khuôn mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng như muốn hút hồn cậu. Giọng cô thì thầm, lạnh lẽo:
— “Đừng để lời nguyền trỗi dậy… kẻo không ai sống sót.”
An lùi lại, hồn cậu run lên, và cậu nghe thấy tiếng thì thầm bên tai mình, dù xung quanh chỉ có bóng tối và gió núi:
— “Rời đi… rời đi… không quay lại…”
Huy và Mai thức giấc, nhìn thấy An đứng im giữa sân nhà, mồ hôi túa ra như mưa. Cả nhóm cảm nhận một luồng khí lạnh thấu xương, dường như chính không gian đang co lại quanh họ.
Linh run rẩy:
— “Chúng ta… chúng ta phải làm gì đây? Nếu ở lại, chúng ta sẽ bị ám hồn…”
An chỉ tay về phía ngôi chùa cổ nằm ở cuối làng:
— “Có lẽ… nơi đó giữ chìa khóa cho mọi bí ẩn. Chúng ta phải đến đó vào sáng mai.”
Đêm sâu hơn, mọi âm thanh trở nên kỳ dị: tiếng cười khẽ vang, tiếng bước chân không định hình, tiếng gõ cửa nhịp nhàng nhưng vô hình, và những mùi hương lạ – đất ẩm, mùi cháy khét, mùi hương thuốc bắc cổ – trộn lẫn vào nhau, khiến cả nhóm chóng mặt và rùng mình.
Huy lấy hết can đảm, nói:
— “Chúng ta phải ở cùng nhau, không tách ra. Nếu chia ra… bóng ma sẽ tấn công từng người một.”
Mai cẩn thận quan sát xung quanh, đèn pin chiếu lên bức tường mục nát, thấy những bóng đen co giật như linh hồn bị giam cầm, dường như đang nhìn thấu cả tâm trí của họ. Cảm giác đó khiến tim mọi người như muốn nhảy ra ngoài.
Bỗng, từ một căn nhà phía xa, phát ra tiếng cửa kẽo kẹt, rồi tiếng vật gì đó rơi lộp độp, theo nhịp tim họ. Nhóm đứng lặng, ai cũng biết bất cứ cử động nào cũng có thể thu hút hồn ma gần đó.
An thì thầm:
— “Chúng ta phải giữ bình tĩnh… không được la hét… không được chạy…”
Nhưng ngay lúc đó, bóng ma áo trắng lại xuất hiện, lần này gần hơn, lướt qua họ như làn khói lạnh lẽo, và tiếng thở của nó hòa cùng gió núi khiến họ run rẩy, cảm giác xương sống như bị ai đó chạm lạnh buốt.
Cả nhóm cùng nhau nắm tay, bước vào ngôi nhà gỗ bỏ hoang, tim đập thình thịch, từng bước như đi trên sàn nhà cọt kẹt, ánh đèn pin chiếu lên bàn thờ cổ với những bức tượng Phật phủ đầy bụi và mạng nhện, tạo cảm giác thần linh lẫn hồn ma cùng tồn tại trong không gian này.
Mai thì thầm:
— “Chúng ta… chúng ta thực sự đã bước vào thế giới mà người sống không nên đặt chân…”
Cả đêm dài, họ không ngủ được. Mỗi âm thanh, mỗi bóng tối đều như một lời nhắc nhở rùng rợn: ngôi làng này không chỉ hoang vu, mà còn sống, quan sát và thử thách nỗi sợ hãi của những kẻ dám bước chân vào.
Khi bình minh ló rạng, nhóm biết rằng họ phải tìm hiểu ngôi chùa cổ, vì nơi đó là trung tâm mọi bí ẩn, và nếu không, lời nguyền và các hồn ma sẽ không bao giờ tha cho họ.