Sau khi trải qua đêm dài tại ngôi chùa, nhóm bốn người quyết định khám phá căn nhà lớn nhất trong làng, nơi hồn ma mạnh nhất trú ngụ và nơi mà dân làng gọi là “Nhà Ám”. Căn nhà nằm ở cuối làng, mái ngói sụp nghiêng, tường nứt nẻ, cánh cổng gỗ như muốn gãy rời theo gió. Một lớp sương mỏng phủ quanh nhà, khiến mọi thứ mờ ảo như bóng ma thực sự đang ẩn náu bên trong.
Con đường dẫn tới nhà đầy rễ cây vươn ra như những chiếc móng tay, lá mục phủ trên nền đất tạo thành âm thanh lạo xạo dưới mỗi bước chân. Gió núi thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và mùi hương khói cũ, khiến cả nhóm rùng mình và cảm giác từng bước đi đều bị theo dõi.
Khi đến gần cổng, An cúi xuống nhặt một mảnh bùa cổ, cắt ngang cánh cổng. Anh nhíu mày:
— “Đây là… một vật trấn giữ… Có lẽ để giữ hồn ma không thoát ra ngoài.”
Huy nhìn quanh, giọng run run:
— “Nếu chúng ta mở cổng, chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra…”
Nhóm đồng ý mở cổng từ từ, từng tiếng kẽo kẹt vang lên, như một lời nhắc nhở rùng rợn từ quá khứ. Khi cánh cổng mở ra, một làn gió lạnh buốt thổi vào mặt, mang theo tiếng thì thầm không thể hiểu nổi, như hàng trăm linh hồn đồng loạt thở ra từ bóng tối.
Bên trong, căn nhà tối đen, ánh sáng đèn pin chỉ đủ chiếu vài bước. Sàn gỗ mục kêu cọt kẹt, tường phủ rêu và mạng nhện, và khung cửa sổ vỡ lở hắt lên những bóng hình méo mó. Họ đi qua hành lang, bỗng thấy bức chân dung sư trụ trì với đôi mắt như sống lại, ánh mắt dường như xuyên thấu tâm hồn họ.
Đột nhiên, một hồn ma áo đen xuất hiện, lướt qua hành lang, phát ra âm thanh như tiếng xích sắt lê trên nền gạch. Mai hét lên, tim đập loạn nhịp, nhưng An kéo cô lại:
— “Đừng chạy! Nếu chạy, chúng sẽ tấn công từng người!”
Huy nhặt một linh vật trấn trạch từ túi, cầm lên và đặt trước bức chân dung. Một luồng sáng xanh bùng lên, trói hồn ma lại, nhưng không khí trong nhà như nén lại, áp lực mạnh đến nỗi khó thở.
Linh thì thầm:
— “Chúng… chúng đang thử thách chúng ta… từng bước, từng quyết định.”
Bỗng từ trên gác, tiếng bước chân mạnh và tiếng cửa sập vang xuống. Nhóm giật nảy, chạy lên gác, thấy một căn phòng đầy gương cổ. Mỗi gương phản chiếu hình dáng họ, nhưng bóng trong gương bắt đầu biến dạng, đôi mắt đỏ rực, nhe răng cười man dại.
Mai hét to:
— “Chúng… chúng muốn chúng ta sợ hãi!”
An bình tĩnh nhắc:
— “Hãy tập trung vào bùa và thần chú, đừng nhìn vào gương.”
Họ tiến đến phòng cuối cùng, nơi hồn ma mạnh nhất trú ngụ, một thực thể với bóng đen dày đặc, mắt đỏ rực, miệng phát ra tiếng thở khò khè. Nhóm kết hợp linh vật và thần chú, ánh sáng xanh quét khắp căn phòng, hồn ma cố trốn thoát nhưng bị trói lại.
Tiếng gió rít, tiếng bước chân, tiếng cười khẽ vẫn vang vọng quanh họ, nhưng nhóm nhận ra rằng họ đã kiểm soát được phần nào căn nhà ma ám. Một người trong nhóm suýt bị hồn ma lao vào, nhưng nhờ linh vật trấn trạch, họ thoát khỏi nguy hiểm.
Cuối cùng, nhóm đứng giữa căn phòng, thở dốc, mồ hôi lạnh tuôn ra, và nhận ra rằng một phần lời nguyền đã bị trấn áp, nhưng căn nhà vẫn còn đầy hồn ma ẩn nấp, và cái giá tinh thần mà họ phải trả còn chưa kết thúc.
An nhìn quanh, giọng run run nhưng cứng rắn:
— “Chúng ta mới chỉ chạm vào bề mặt… phần sâu nhất của lời nguyền vẫn đang chờ phía trước. Ngôi làng và căn nhà này… vẫn còn nhiều bí ẩn kinh hoàng.”
Họ rời căn nhà, nhưng cảm giác bóng ma vẫn bám theo từng bước chân, nhắc nhở họ rằng trận chiến với lời nguyền và hồn ma mạnh nhất chưa kết thúc.