bóng ma lạc trong làng cổ

Chương 4: Lời Nguyền Truyền Kiếp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa chạng vạng tối, cả ngôi làng chìm trong bóng đêm đặc quánh, như một tấm vải đen khổng lồ phủ lên mọi vật thể. Nhóm bốn người đứng trước bàn thờ chính giữa chùa, cuốn sách cổ mở ra trước mặt, ánh đèn pin loé lên chiếu vào từng chữ cổ xưa. Họ lặng lẽ đọc, cố gắng hiểu cách giải lời nguyền, nhưng mỗi dòng chữ đều như ẩn chứa những bẫy tâm linh khiến tim họ đập nhanh, tay run rẩy.

Bỗng nhiên, từ các góc tối trong chùa, những tiếng thì thầm đồng loạt vang lên, dường như hàng trăm hồn ma đang trò chuyện bằng một ngôn ngữ vô hình. Tiếng thì thầm hòa cùng gió núi, làm mọi âm thanh khác trong chùa biến mất, chỉ còn lại tiếng thở gấp của nhóm và tiếng tim đập trong lồng ngực.

An chợt nghe thấy tiếng cười khẽ vang từ trên mái nhà, và bóng tối phía sau anh di chuyển, co lại như một sinh vật sống. Anh run run nói:
— “Chúng… chúng ta không đơn độc. Những linh hồn… chúng đang quan sát từng bước đi của chúng ta.”

Huy, cố giữ bình tĩnh, chỉ tay về phía một bức tượng Phật cổ:
— “Những gì sách nói… chúng ta phải tìm đủ các linh vật phong thủy, đặt vào đúng vị trí, đọc thần chú… nếu sai, lời nguyền sẽ trỗi dậy.”

Mai nhíu mày, giọng run run:
— “Nhưng… nếu chúng ta làm sai… hồn ma sẽ tấn công chúng ta… không ai có thể sống sót.”

Linh cúi đầu, lẩm bẩm đọc thần chú, tay run, mồ hôi chảy dài. Cả nhóm bắt đầu di chuyển xung quanh chùa, tìm kiếm các linh vật và vật trấn trạch, đồng thời phải đối mặt với bóng tối sống động, những hồn ma hiện ra thoáng qua, mắt trống rỗng, tiếng thở gấp như muốn nuốt chửng họ.

Khi An đặt một linh vật vào vị trí đúng, cả chùa rung lên, âm thanh cọt kẹt, lạch cạch vang khắp không gian, và bóng tối xung quanh như dồn ép họ vào giữa chùa. Một hồn ma áo trắng xuất hiện, lướt qua họ như làn khói, và thì thầm:
— “Ngươi không thuộc về nơi này… hãy trả giá…”

Nhóm kinh hãi, nhưng không dám bỏ chạy. Họ hiểu rằng bất cứ cử động sai lầm nào cũng có thể khiến họ mất linh hồn hoặc mạng sống.

Đêm càng sâu, những hồn ma xuất hiện dày đặc hơn. Mùi hương khói, đất ẩm, máu khô trộn lẫn làm họ chóng mặt. Một số bóng đen như khối khí đặc, chậm rãi tiến gần, thử thách trí lực và trực giác của từng người.

An thầm nhủ:
— “Phải giữ bình tĩnh… tập trung vào sách cổ… phải hoàn thành nghi lễ.”

Nhóm tiếp tục, đặt từng linh vật theo vị trí, đồng thời đọc thần chú. Khi đặt linh vật cuối cùng, một luồng sáng xanh lạnh bùng lên từ bàn thờ, ánh sáng quét khắp chùa, xua đuổi bóng tối, nhưng cũng lộ ra hình dạng các hồn ma đang uốn cong, như muốn trỗi dậy phá lời nguyền.

Huy hét lên:
— “Nhanh lên! Đọc hết thần chú trước khi… trước khi chúng phá hủy mọi thứ!”

Mai, Linh và An đồng loạt đọc, từng âm tiết rung lên trong không gian, hòa với tiếng gió rít và tiếng cười rợn người. Một hồn ma áo trắng lao thẳng vào An, nhưng ánh sáng từ bàn thờ trói chặt nó, khiến nó kêu lên thất thanh rồi biến mất.

Cả nhóm đứng thở dốc, mồ hôi lạnh chảy dài. Họ nhận ra rằng lời nguyền chưa hẳn đã được giải hoàn toàn, nhưng bước đầu, hồn ma mạnh nhất đã bị trấn áp, và ngôi chùa bắt đầu tĩnh lặng hơn, không khí nặng nề giảm đi phần nào.

An nhìn quanh, giọng run run nhưng cứng rắn:
— “Chúng ta mới chỉ vượt qua phần đầu thôi… bóng tối vẫn còn, và lời nguyền chưa kết thúc. Những gì xảy ra hôm nay… chỉ là sự khởi đầu.”

Huy gật đầu:
— “Ngày mai, chúng ta phải tiếp tục khám phá các tầng bí ẩn khác của chùa, nơi các hồn ma mạnh nhất trú ngụ, và đối mặt với những thử thách sinh tử thật sự.”

Cả nhóm ngồi lại quanh bàn thờ, ánh sáng xanh lạnh vẫn le lói, và lặng nghe tiếng gió thổi qua mái ngói mục. Bên ngoài, bóng tối vẫn tồn tại, nhắc nhở họ rằng lời nguyền cổ xưa của làng vẫn chưa bị phá hoàn toàn, và những bí ẩn kinh hoàng vẫn đang chờ họ bước tiếp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×