Trần Hạo đứng lặng trước cửa bảo tàng Quốc Gia, đêm đã khuya nhưng ánh đèn ngoài đường vẫn hắt vào những vòm kính lớn, khiến nơi này vừa tráng lệ vừa u tối. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một buổi tối bình thường lại biến thành đêm kinh hoàng nhất đời mình.
Bên trong, chiếc hộp trưng bày vật phẩm quyền lực – một chiếc nhẫn bằng vàng khắc ký tự cổ – lấp lánh dưới ánh đèn LED. Đây là bảo vật quốc gia, cả thành phố đều biết giá trị của nó. Trần Hạo chỉ đến bảo tàng để thư giãn, nhưng cảm giác tò mò thôi thúc anh lại gần hơn.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên từ hành lang phía sau. Trần Hạo quay lại, thấy hai bóng đen nhanh nhẹn len qua cánh cửa phụ. Chúng mặc đồ đen, mặt che kín, di chuyển như bóng ma. Anh nhận ra ngay: đây là một vụ trộm.
Trong khoảnh khắc, tim anh đập nhanh, mồ hôi lạnh chảy xuống trán. “Mình phải làm gì đây?” – anh tự hỏi. Nhưng phản xạ sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ hơn cả sự sợ hãi.
Một tên trộm bật nắp hộp, lấy chiếc nhẫn, rồi biến mất như không hề tồn tại. Trần Hạo chưa kịp phản ứng, tiếng báo động vang lên chói tai. Hắn và đồng bọn đã ra khỏi phòng triển lãm, nhưng chưa biết rằng ai đó đã nhìn thấy tất cả.
Anh lao ra cửa, định gọi cảnh sát, nhưng trước mắt đã là một bóng đen khác. Không có thời gian suy nghĩ, Trần Hạo né người, cúi thấp người tránh cú chém bằng dao găm. Một cuộc đấu tay đôi bắt đầu ngay giữa hành lang trưng bày. Mỗi động tác đều phải chính xác, không còn chỗ cho sai lầm.
Anh dùng chiếc ghế gần đó để đẩy tên trộm, lao ra ngoài. Bên ngoài bảo tàng, trời tối om, phố vắng. Hai tên trộm còn lại nhanh chóng tiếp cận, bao vây anh. Trần Hạo hít một hơi sâu, dùng cú đá ngang, đánh bật một tên, rồi nhảy qua bậc thang, chạy vào con hẻm nhỏ gần đó.
Trong khi tim còn đập thình thịch, anh nghe tiếng còi báo động xa xa. Nhưng có điều lạ: một chiếc xe đen lướt qua, đỗ chắn giữa đường. Hai người đàn ông mặc đồ đen bước xuống, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không giống kẻ trộm. Chúng chỉ đứng quan sát anh.
Trần Hạo dừng lại, tự hỏi: “Họ là ai?” Một giọng trầm lạnh vang lên từ bóng tối:
“Cậu… vừa chứng kiến quá nhiều.”
Tim anh như đứng lại. Một cảm giác rùng rợn lan tỏa khắp người. Anh biết rằng, từ khoảnh khắc này, đời mình sẽ không còn bình thường nữa.
Trước mặt, bóng đêm vần vũ. Trần Hạo chưa kịp phản ứng thì hai người đàn ông bước tới, và anh cảm thấy mình như bị cuốn vào một thế giới mà chưa từng mường tượng – thế giới của những tổ chức ngầm, của những cuộc truy đuổi sinh tử, nơi sinh tồn và chiến đấu là quy luật duy nhất.
Chiếc nhẫn vàng đã biến mất, nhưng cái giá phải trả cho việc chứng kiến vụ trộm này – anh chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ rất lớn.
Ánh sáng vụt tắt. Đêm dài, và Trần Hạo, một thanh niên bình thường, đã chính thức bước vào bóng tối.