bóng ma ngầm

Chương 2: Bóng tối theo chân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Hạo chưa kịp hoàn hồn sau cuộc chạm trán tại bảo tàng thì cảm giác bị theo dõi lập tức ập đến. Bóng tối xung quanh dày đặc hơn, từng tiếng bước chân lạ vang lên phía sau. Anh hít sâu, cố gắng không để sợ hãi chi phối. Tim đập mạnh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Anh băng qua con hẻm nhỏ, nhảy qua bức tường thấp, cố gắng tạo khoảng cách với những kẻ lạ mặt. Nhưng chúng nhanh nhẹn, từng bước chân như in theo nhịp của anh. Một cú nhìn thoáng qua, Trần Hạo thấy ánh mắt lạnh lùng, không cảm xúc, của hai người đàn ông trong bộ đồ đen. Không còn nghi ngờ gì, anh biết: mình đang bị săn đuổi.

Không gian quanh anh chỉ còn là những mảng bóng tối, ánh đèn đường le lói hắt xuống vỉa hè, tạo ra những mảng sáng tối chập chờn. Anh rẽ vào một con hẻm khác, hy vọng sẽ đánh lạc hướng kẻ theo dõi, nhưng hẻm này chật hẹp, chỉ đủ một người chạy. Anh nghe tiếng bước chân áp sát.

Trần Hạo dùng bản năng sinh tồn phản ứng: cúi thấp người, lách qua một cánh cửa sập bên hẻm, lao vào căn nhà bỏ hoang. Bên trong, không có gì ngoài những thanh gỗ mục, bụi và mùi mốc. Anh nhảy lên một khung cửa sổ sập, ẩn mình trong bóng tối. Hai người đàn ông đi qua, ánh mắt dò xét khắp nơi nhưng không phát hiện anh.

Anh thở hổn hển, cố gắng điều hòa nhịp tim, suy nghĩ kế tiếp. “Phải tìm nơi an toàn, phải hiểu mình đang đối mặt với ai.” Nhưng một tiếng động khác vang lên – từ phía tầng trên. Anh nín thở, từng giác quan căng hết mức. Bỗng, một bóng đen khác lao xuống từ mái nhà, lao thẳng về phía anh.

Cú va chạm mạnh khiến Trần Hạo ngã nhào. Anh lăn người, dùng lực đá trúng hông đối phương, khiến hắn khựng lại một nhịp. Không chần chừ, anh lồm cồm bò dậy, chạy tiếp ra cửa sau. Con đường hẻm trở nên rối rắm với những chướng ngại vật – thùng rác, dây điện rũ, và những tấm biển quảng cáo nghiêng. Anh vừa chạy vừa né, từng cú đá, cú nhảy, từng quyết định nhỏ đều là vấn đề sinh tử.

Chạy được một đoạn, Trần Hạo đến một cây cầu cũ bắc qua kênh nước đen ngòm. Không còn lựa chọn nào khác, anh nhảy lên lan can, nhảy từ nhịp cầu này sang nhịp cầu khác. Mỗi bước đi đều phải chính xác, một sai sót nhỏ có thể biến đêm tối này thành… chấm dứt.

Bên dưới, những kẻ theo dõi không ngần ngại. Một trong số chúng nhảy theo, nhưng cú nhảy hụt khiến hắn rơi xuống mặt nước, bọt tung trắng xóa. Trần Hạo nhìn, tim vẫn đập dồn dập, nhưng trong lòng nhen nhóm một chút tự tin. Anh có thể tồn tại, ít nhất là bây giờ.

Tuy nhiên, vừa qua khỏi cầu, anh nhận ra một điều đáng sợ: bóng đêm không chỉ có hai người theo dõi. Từ khắp các con hẻm xung quanh, những bóng đen khác bắt đầu xuất hiện, như thể thành phố đã biến thành một mê cung săn đuổi. Trần Hạo hiểu rằng mình không thể chạy trốn mãi. Anh cần chiến lược.

Anh tìm đến một quán cà phê 24 giờ vẫn mở, nhảy lên ban công phía sau, thở dốc. Trong khoảnh khắc hiếm hoi yên tĩnh, anh lấy điện thoại ra, định gọi cho cảnh sát. Nhưng chỉ mới mở khóa, một tin nhắn ẩn danh xuất hiện:

“Cậu đang nhìn thấy quá nhiều. Chúng ta sẽ giúp… hoặc loại bỏ.”

Nhìn vào màn hình, Trần Hạo lạnh sống lưng. Đây không còn là vụ trộm thông thường nữa. Anh đang bị kéo vào một trò chơi sinh tử, nơi kẻ thù và đồng minh đều có thể giấu mặt, và mọi hành động đều có thể dẫn đến cái chết.

Anh hít một hơi thật sâu, nhặt một thanh sắt gãy trong thùng rác gần đó làm vũ khí tạm thời. Không còn đường lui, Trần Hạo quyết định: phải đối mặt, phải học cách chiến đấu và sinh tồn ngay từ bây giờ. Bóng tối vẫn bủa vây, nhưng ánh sáng trong anh chưa tắt hẳn.

Đêm nay, anh sẽ học cách trở thành kẻ săn và bị săn – trong một thế giới nơi chỉ có mạnh mới tồn tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×