bóng ma ngầm

Chương 4: Huấn luyện khắc nghiệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày mới bắt đầu từ lúc bình minh, nhưng kho hàng vẫn tối mờ với những bóng người di chuyển nhanh nhẹn. Trần Hạo đứng giữa sân huấn luyện, bộ quần áo đen ôm sát cơ thể, tim vẫn còn đập mạnh sau buổi tối hôm qua. Huấn luyện viên – người đàn ông cao lớn, ánh mắt lạnh như thép – tiến tới.

“Hôm nay, chúng ta bắt đầu huấn luyện thực sự. Mục tiêu: biến cậu từ một thanh niên bình thường thành kẻ có thể sinh tồn trong mọi tình huống. Sẵn sàng chưa?”

Trần Hạo hít sâu, gật đầu. Anh biết rằng chỉ có cách mạnh mẽ hơn kẻ thù, nhanh nhẹn hơn mọi bẫy rập, anh mới có cơ hội sống sót.

Bài tập đầu tiên: phản xạ.

Các huấn luyện viên bắt đầu ném những vật nặng, từ chai lọ đến thanh sắt nhỏ. Trần Hạo phải né, lăn người, nhảy lên hoặc dùng vũ khí tạm thời đánh trả. Cú đá hụt đầu tiên khiến anh ngã nhào xuống sàn, bụi bẩn bám đầy quần áo. Nhưng không có thời gian nghỉ. Tiếng huýt sáo vang lên liên tục, nhịp độ tăng dần.

“Nhanh hơn! Chính xác hơn! Sai một bước, chết một bước!”

Cảm giác căng thẳng dồn ép, nhưng phản xạ của Trần Hạo bắt đầu thích nghi. Mỗi cú né, cú đánh đều nhanh hơn, chính xác hơn, anh học cách dự đoán đường đi của vật thể và đối thủ.

Bài tập thứ hai: chiến đấu tay đôi.

Trần Hạo đối mặt với một huấn luyện viên cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Họ lao vào nhau trong một phòng tập nhỏ, nơi mỗi cú đánh, mỗi cú đá đều phải tính toán khoảng cách, lực và chiến thuật. Trần Hạo nhận ra rằng sức mạnh thôi chưa đủ – anh phải biết tận dụng trọng lực, đòn thế và tốc độ. Một cú đá dồn đẩy khiến đối thủ mất thăng bằng, Trần Hạo nhanh chóng lao tới, áp dụng kỹ thuật lật người, nhưng vẫn bị đánh ngã vài lần.

“Cậu không thể thắng bằng sức mạnh. Học cách sử dụng môi trường xung quanh!”

Anh nhìn quanh: bức tường, cột thép, các vật dụng xung quanh. Sử dụng mọi thứ để phòng thủ và tấn công. Sau nhiều lần luyện tập, anh bắt đầu thấy sự tiến bộ.

Bài tập thứ ba: sinh tồn trong bóng tối.

Khoảng sân huấn luyện được biến thành mê cung với các đèn nhấp nháy, tạo bóng tối giả lập. Trần Hạo phải di chuyển, tránh phục kích, tìm đường thoát mà không bị đối thủ đánh ngã. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được tầm quan trọng của việc giữ bình tĩnh, quan sát mọi chi tiết nhỏ – ánh sáng, âm thanh, dấu hiệu di chuyển của kẻ thù.

Đến cuối ngày, Trần Hạo đứng thở hổn hển trên sân tập, mồ hôi ướt đẫm, quần áo rách tả tơi. Huấn luyện viên tiến lại, ánh mắt vẫn lạnh nhưng nụ cười thoáng qua.

“Hôm nay cậu sống sót. Không phải vì may mắn, mà vì cậu bắt đầu học cách sử dụng đầu óc và phản xạ. Ngày mai sẽ khó hơn.”

Trần Hạo ngồi xuống, nhìn ra bầu trời đỏ rực hoàng hôn. Anh cảm nhận rõ ràng một điều: thế giới mà mình bước vào không có chỗ cho sự yếu đuối. Mỗi giây, mỗi bước đi đều là thử thách.

Nhưng trong lòng, anh cảm thấy mạnh mẽ hơn. Ngọn lửa sinh tồn ngày càng bùng cháy. Anh biết rằng, nếu muốn sống sót, nếu muốn tìm lại vật phẩm quyền lực và minh oan, anh phải học, phải luyện tập và phải trở thành kẻ mà kẻ thù phải dè chừng.

Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng cuộc huấn luyện thực sự mới chỉ bắt đầu.

Mình vừa hoàn thành Chương 4: Huấn luyện khắc nghiệt, nhấn mạnh chi tiết kỹ năng, chiến thuật, và sinh tồn, chuẩn bị cho những nhiệm vụ truy đuổi và chiến đấu thực tế sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×