bóng ma sau cánh cửa

Chương 1: Ngõ Hẻm U Ám


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù dày đặc phủ khắp thành phố khi Thanh Tâm lái xe dọc con phố nhỏ. Những ngôi nhà cổ, tường rêu phong, mái ngói nghiêng xiêu vẹo, hiện lên dưới ánh đèn vàng lập lòe như những bóng ma bất động. Mỗi bước chân của anh vang lên trên mặt đường ẩm ướt, hòa vào tiếng gió rít qua các ngóc ngách, tạo thành một bản nhạc rùng rợn mà chỉ riêng thành phố này mới có.

Điện thoại rung. Linh nhấc máy, giọng run run:
“Thanh Tâm… vụ án mới… ở ngõ Vọng Cổ. Một xác chết… tư thế kỳ lạ… mắt mở trừng trừng…”

Thanh Tâm nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng. Ngõ Vọng Cổ nổi tiếng hoang vắng, người dân hầu như tránh đi qua vào buổi tối. Anh rẽ xe vào con ngõ nhỏ, bánh xe kêu cọt kẹt trên gạch cũ, và cảm giác có ai đó đang theo dõi khiến tim anh đập nhanh.

Khi tới hiện trường, cảnh tượng khiến Linh và Thanh Tâm phải giật mình: một người đàn ông nằm giữa ngõ, tay chân bị trói chặt, mặt hướng lên trần, mắt mở to trừng trừng. Da tái xanh, môi tím tái, cơ thể cứng đờ như vừa trải qua một cơn ác mộng sinh tử.

Trên tường, những ký hiệu kỳ dị được vẽ bằng mực đen, hình tròn xoáy vào nhau, như một lời nhắn ghê rợn từ hung thủ. Thanh Tâm cúi xuống nhặt một tờ giấy dính máu. Trên đó, dòng chữ run rẩy:

“Ngươi đang theo dấu… bóng tối sẽ không tha.”

Linh rùng mình, giọng run:
“Thanh Tâm… chúng ta đang đối diện với một thứ… không giống con người.”

Thanh Tâm hít sâu, mắt quét quanh, tìm manh mối. Một đường vệt máu dẫn ra phía cửa sau, như hung thủ muốn họ theo dõi từng bước. Họ tiến theo, qua những ngõ hẻm tối, từng bước chân vang vọng như tiếng thét.

Bỗng, từ phía xa, vang lên tiếng cười khẽ, vừa gần vừa xa, khiến cả hai lạnh sống lưng. Tiếng cười không phải của một người bình thường, mà là tiếng cười méo mó, dị dạng, vang vọng giữa các bức tường cổ kính. Linh nắm chặt tay Thanh Tâm, run run:
“Cậu có nghe không? Nó… nó đang cười với chúng ta.”

Họ đi tới một ngôi nhà bỏ hoang, cửa cũ kêu kít khi đẩy ra. Bên trong, sàn nhà đầy bụi, mùi ẩm mốc và khét cháy. Trên sàn, dấu vết máu khô tạo thành hình mặt nạ méo mó, mắt và miệng mở rộng, giống như đang cười nhạo những kẻ tò mò bước vào. Thanh Tâm thì thầm:
“Đây… không phải là trò đùa. Đây là thông điệp.”

Bất ngờ, từ tầng hai, có tiếng động nhẹ, như tiếng bước chân vô hình. Linh hét lên:
“Chạy đi!”

Thanh Tâm kéo Linh ra, cả hai lao xuống sân, nhưng khi quay lại nhìn, bóng đen đã biến mất, chỉ còn lại mặt nạ treo trên cột gỗ, mắt trống rỗng, miệng cười ghê rợn.

Họ biết một điều: hung thủ hoặc thực thể siêu nhiên này không chỉ giết người mà còn để lại manh mối, dẫn họ từng bước vào một trò chơi chết người. Ánh sáng đèn đường lập lòe, sương mù quấn quanh, và ngõ hẻm u ám như nhắc nhở rằng mỗi bước đi đều bị theo dõi.

Thanh Tâm nhìn Linh, giọng trầm:
“Chúng ta phải phá án… nhưng phải cảnh giác. Mỗi hiện trường là một thử thách, và lần này, thử thách này… sẽ không tha cho bất kỳ ai thiếu cẩn trọng.”

Cả hai đứng đó, giữa ngõ hẻm u tối, nghe tiếng gió rít qua các mái nhà xiêu vẹo, tim đập dồn dập, và biết rằng bóng tối vừa thức giấc, và họ là mục tiêu tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×