bóng ma sau cánh cửa

Chương 2: Bí ẩn trong lâu đài bỏ hoang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều xuống, sương mù quấn quanh thành phố, làm mọi thứ mờ ảo như chìm trong một thế giới khác. Thanh Tâm và Linh lái xe về phía lâu đài bỏ hoang trên đồi, nơi các nạn nhân trước đây đều có liên hệ bí ẩn. Ngôi lâu đài cổ kính, tường rêu phủ, mái ngói xiêu vẹo, hiện lên như một con quái vật im lìm giữa bóng đêm.

“Cậu có cảm giác… có ai đang quan sát chúng ta không?” Linh thì thầm.
Thanh Tâm siết chặt tay lái:
“Chắc chắn có gì đó… không thuộc về thế giới bình thường.”

Họ bước vào sân lâu đài, từng bước chân vang lên cọt kẹt trên bậc thang đá nứt nẻ, tiếng vang vọng rền rĩ như phản chiếu bóng tối. Cánh cửa chính mở ra, bụi bám đầy, mùi ẩm mốc và khét cháy hòa lẫn khiến Linh rùng mình.

Bên trong, tầng trệt tối om, chỉ có ánh sáng từ đèn pin và vài khe hở của cửa sổ. Trên sàn, dấu vết máu khô tạo thành vòng xoáy kỳ dị, như một lời nhắc nhở từ hung thủ hoặc thực thể siêu nhiên. Thanh Tâm nhặt một mảnh giấy:

“Ngươi sắp đối mặt với sự thật… nhưng bóng tối sẽ thử thách linh hồn.”

Họ bước lên cầu thang. Tầng hai là một mê cung của các phòng kín, tường phủ đầy ký hiệu ma quái, mặt nạ treo rải rác. Mỗi bước đi vang lên tiếng cọt kẹt của sàn gỗ, khiến họ cảm giác như ngôi lâu đài đang thở.

Từ một phòng kín, tiếng thì thầm khàn khàn vang lên:
“Ngươi không được đi xa… ngươi sẽ không sống sót…”

Linh rùng mình, nắm tay Thanh Tâm:
“Thanh Tâm… có gì đó đang trong phòng đó!”

Thanh Tâm rút súng, đẩy cửa. Trên sàn, hiện trường ghê rợn: một xác chết mới, tay chân buộc chặt, mặt hướng lên trần, mắt mở trừng trừng. Xung quanh là vòng tròn vẽ bằng máu khô, giữa vòng tròn là một mặt nạ lớn, mắt đỏ rực dưới ánh sáng đèn pin.

Một luồng gió lạnh thổi qua, rèm bay, và từ bóng tối, bóng ma xuất hiện – nửa người nửa khói, đôi mắt đỏ rực. Thanh Tâm lập tức giương đèn pin chiếu thẳng, nhưng bóng ma không lùi. Linh ném mảnh gương vỡ phản chiếu ánh sáng lên mặt nạ – bóng ma rít lên, xoay vòng, rồi tan thành khói đen.

Họ đứng giữa phòng, thở dốc, tim đập mạnh. Thanh Tâm nhìn Linh, giọng run run nhưng kiên quyết:
“Chúng ta vừa chạm vào sự thật… nhưng còn nhiều điều chưa hé lộ. Lâu đài này… cất giữ bí mật đen tối hơn bất cứ điều gì chúng ta từng thấy.”

Đêm đó, khi rời lâu đài, sương mù quấn lấy họ, nhưng ánh sáng đèn xe xua tan phần nào. Thanh Tâm biết rằng manh mối quan trọng nhất về hung thủ và lời nguyền đang ẩn trong lâu đài, và họ phải trở lại, đối diện trực tiếp bóng tối nếu muốn phá án hoàn toàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×