bóng ma sau cánh cửa

Chương 10: Hồi ức rợn người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh vừa ló dạng, sương mù quanh hồ vẫn còn dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo như đang chìm trong một thế giới khác. Thanh Tâm và Linh trở về thành phố, nhưng ký ức về lâu đài bỏ hoang và những bóng ma vẫn ám ảnh từng bước đi của họ.

Họ ngồi tại văn phòng cảnh sát, xung quanh là hồ sơ các nạn nhân, hình ảnh hiện trường, và những mảnh ký hiệu cổ xưa. Thanh Tâm mở rộng từng bản ghi chép, so sánh các nạn nhân trước đó với hung thủ mà họ vừa tiêu diệt.

Linh run run chỉ vào một mảnh giấy:
“Cậu thấy không? Mỗi nạn nhân… đều có chung một quá khứ… ai cũng từng chạm vào một cuốn sách cổ trong lâu đài.”

Thanh Tâm nhíu mày, giọng nghiêm trọng:
“Đúng vậy… Hung thủ bị ám ảnh bởi quyền lực ma thuật cổ xưa. Và mỗi nạn nhân là một phần trong trò chơi của hắn. Nhưng có điều còn bí ẩn hơn… những hiện tượng siêu nhiên vẫn xảy ra.”

Bỗng điện thoại vang lên, một cảnh báo từ một nhân chứng cũ: những bóng đen, mặt nạ, và vòng tròn nghi lễ vẫn xuất hiện quanh hồ vào ban đêm. Thanh Tâm biết rằng bóng tối chưa hoàn toàn biến mất, và họ phải giải mã thêm để ngăn chặn những vụ án tiếp theo.

Họ quyết định lật lại quá khứ của từng nạn nhân, đi sâu vào hồ sơ tâm lý, nhật ký cá nhân, và tìm ra nguyên nhân sâu xa khiến hung thủ bị ám ảnh. Mỗi chi tiết nhỏ đều có thể là manh mối cuối cùng.

Trong lúc Linh ghi chép, cô bỗng thốt lên:
“Cậu thấy không… hình như những ký hiệu trên sàn lâu đài đều trùng với các nỗi sợ của nạn nhân. Mỗi vòng tròn, mỗi đường vẽ… đều là một tấm gương phản chiếu nỗi ám ảnh.”

Thanh Tâm nhìn sâu vào mắt cô, giọng run run nhưng quyết tâm:
“Chúng ta phải tiếp tục… giải mã toàn bộ bí mật. Nếu không, bóng tối có thể quay lại bất cứ lúc nào, mạnh mẽ hơn trước.”

Đêm hôm đó, sương mù quanh hồ dày đặc, ánh sáng từ thành phố không xuyên qua nổi, nhắc nhở họ rằng hồi ức rợn người không chỉ nằm trong quá khứ, mà còn sống động trong hiện tại, và để phá vỡ hoàn toàn lời nguyền, họ phải đối diện với nỗi sợ sâu thẳm nhất của từng nạn nhân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×