bóng ma sau cánh cửa

Chương 9: Bí mật cuối cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thanh Tâm và Linh đứng trước hung thủ thực sự, bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng họ. Hung thủ, người đội mặt nạ méo mó, đôi mắt đỏ rực, dường như là sự kết hợp giữa con người và thực thể siêu nhiên, phát ra tiếng cười khàn khàn như vang vọng cả lâu đài.

Thanh Tâm hít sâu, giọng run nhưng quyết liệt:
“Chúng ta biết tất cả manh mối, và giờ… thời khắc phải kết thúc.”

Hung thủ lùi lại một bước, tay vẫn nắm mặt nạ, và từ bóng tối, khói đen quấn quanh phòng, tạo thành những hình dạng kinh dị – như những nạn nhân trước đó, mắt mở trừng trừng, miệng cười ghê rợn. Linh hét lên:
“Thanh Tâm… cậu thấy không? Những bóng ma… họ đang ở quanh chúng ta!”

Thanh Tâm giương đèn pin chiếu thẳng vào mặt nạ, ánh sáng phản chiếu lên từng góc phòng, khiến các bóng ma nhỏ tan biến dần vào khói. Anh cẩn thận bước tới gần hung thủ, tay cầm tờ giấy ghi lại ký hiệu nghi lễ cổ xưa mà họ thu thập được suốt quá trình điều tra.

Thanh Tâm đọc lớn:
“Bóng tối chỉ tồn tại khi nỗi sợ chưa được thừa nhận. Ai dám đối mặt, sẽ giải thoát cho linh hồn…”

Hung thủ dừng lại, tiếng cười khàn khàn chậm lại. Một luồng ánh sáng đỏ từ mặt nạ phát ra, chiếu thẳng vào vòng tròn nghi lễ trên sàn. Các ký hiệu bắt đầu tỏa sáng, hình ảnh các nạn nhân hiện lên, trưng bày nỗi sợ và tội lỗi của họ.

Linh run run nhìn Thanh Tâm:
“Cậu nghĩ… cậu có thể phá lời nguyền này không?”

Thanh Tâm gật đầu, giọng nghiêm trọng:
“Chỉ cần chúng ta hiểu cách hoạt động của lời nguyền… nỗi sợ sẽ không còn quyền lực nữa.”

Anh bước vào vòng tròn, đặt tay lên mặt nạ khổng lồ giữa phòng, đọc từng ký hiệu theo cuốn sách cổ. Một luồng gió mạnh quét qua, nến lập lòe, khói đen xoay vòng. Các bóng ma hiện lên khắp phòng, nhưng không tấn công. Chúng dừng lại, dường như đang bị khóa lại bởi sức mạnh từ ký hiệu và ánh sáng.

Hung thủ hốt hoảng, cố gắng giương tay tạo khói đen che chắn, nhưng Thanh Tâm tiếp tục đọc đúng ký hiệu. Đột nhiên, mặt nạ khổng lồ phát nổ ánh sáng đỏ, khói đen tan biến, và các bóng ma biến mất. Hung thủ kêu lên, nhắm mắt, rồi dần hóa thành khói đen rồi tan biến hoàn toàn, để lại căn phòng yên ắng, chỉ còn sàn nhà với các ký hiệu cổ rực sáng yếu ớt.

Linh thở phào, giọng run nhưng nhẹ nhõm:
“Chúng ta… đã sống sót…”

Thanh Tâm nhìn quanh, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm:
“Hung thủ đã bị giải trừ, lời nguyền đã bị phá. Nhưng những gì chúng ta chứng kiến… sẽ còn ám ảnh suốt đời. Đây là bài học rằng… nỗi sợ nếu không đối mặt, sẽ trở thành sức mạnh hủy diệt.”

Họ bước ra khỏi lâu đài, sương mù quanh hồ tan dần dưới ánh trăng. Thành phố trở lại yên bình, nhưng Thanh Tâm biết rằng những bóng tối khác vẫn còn đâu đó, chờ đợi ai dám tò mò, và chỉ những người đủ dũng cảm mới sống sót.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×