bóng ma sau ô cửa

Chương 1: Ngôi làng trong sương mù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, màn sương dày đặc phủ kín con đường đất gập ghềnh dẫn vào làng. Những tán cây rừng ven đường trĩu xuống, giọt sương nặng hạt rơi tí tách lên nền lá mục. Không khí lạnh buốt khiến hơi thở của bất kỳ ai đi ngang cũng hóa thành làn khói mờ đục. Ngôi làng nhỏ nép mình dưới chân dãy núi đá xám, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, như thể bị bỏ quên trong một trang cổ sử nhuốm màu huyền thoại.

Người dân địa phương gọi nơi này là làng Bích Vân – cái tên nghe vừa dịu dàng, vừa gợi cảm giác u uẩn. Họ tin rằng từ hàng trăm năm trước, nơi đây đã có một lời nguyền: bất cứ ai cố rời khỏi làng đều gặp phải tai ương khôn lường. Chẳng ai dám thử phá vỡ quy tắc bất thành văn ấy, trừ vài người hiếm hoi đã mất tích không bao giờ trở lại.

Trong quán trà nhỏ bên con suối, già làng Nguyễn Quảng ngồi trầm ngâm, đôi mắt vẩn đục nhìn vào khoảng không. Lũ trẻ trong làng chẳng dám lại gần ông, chúng gọi ông là “người giữ lời nguyền”, bởi những câu chuyện kỳ bí ông hay kể vào những đêm sương dày. Người lớn thì bảo ông lẩm cẩm, nhưng cũng chẳng ai dám công khai phủ nhận, vì mỗi câu chuyện ông kể đều ứng nghiệm theo một cách rùng rợn khó lý giải.

Buổi sáng ấy, làng Bích Vân xôn xao hơn thường lệ. Tin tức lan nhanh: trong căn nhà gỗ ven rừng, một người đàn ông vừa được phát hiện chết bất thường. Thi thể ông ta co quắp, mắt trợn trừng như nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp đến cùng cực. Điều lạ lùng là trong căn phòng đóng kín, sàn gỗ loang lổ những vết máu kỳ dị, nhưng không hề có dấu vết của sự vật lộn. Người chết như bị một sức mạnh vô hình đoạt mạng.

Mấy người phụ nữ tụ tập ở đầu làng, giọng run run:

“Nghe nói đêm qua ông Lập còn ra ngoài uống rượu, ai ngờ sáng nay đã thành cái xác lạnh cứng...”

“Mắt ông ấy trừng to lắm, ai nhìn cũng sởn da gà.”

“Chắc lại do ma quỷ trong rừng rồi! Từ ngày người ta bỏ miếu hoang, liên tiếp xảy ra chuyện chẳng lành.”

Một bà lão gầy gò chắp tay lẩm bẩm kinh kệ, ánh mắt hoảng hốt khi nhắc đến cái tên “miếu Huyết Lan” – ngôi miếu cổ bỏ hoang nằm sâu trong cánh rừng phía tây, vốn từ lâu đã bị dân làng kiêng kỵ. Người ta đồn rằng mỗi khi trăng máu xuất hiện, nơi ấy lại vọng ra tiếng gào khóc ai oán.

Trong lúc đám đông vẫn bàn tán, Thiếu úy Đặng Hoài, công an huyện, cưỡi xe máy cà tàng tiến vào làng. Anh là người ngoài, mới được phân công phụ trách khu vực này vài tháng nay. Với anh, những tin đồn ma quái chỉ là mê tín, nhưng không thể phủ nhận rằng cái chết của ông Lập kỳ lạ đến mức vượt ngoài logic thông thường. Anh hít một hơi dài, ghi chép lại lời khai nhân chứng, cố giữ giọng bình tĩnh để trấn an dân làng.

“Bà con cứ yên tâm, chúng tôi sẽ làm rõ vụ việc này. Có thể chỉ là án mạng thông thường thôi.” – Anh nói, nhưng ánh mắt anh khi nhìn vào căn nhà gỗ lạnh lẽo lại thoáng hiện sự ngờ vực.

Buổi chiều, sương mù vẫn chưa tan. Tiếng chuông chùa xa xa vọng lại, kéo dài và nghẹn ngào. Trong ngôi nhà gỗ nơi ông Lập chết, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe ván chiếu lên bức tường. Bất ngờ, một vệt máu mờ hiện ra, hình dạng giống như... bàn tay ai đó in hằn. Cảnh sát đã khám nghiệm hiện trường cả buổi sáng, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện gì giống thế. Liệu đó là dấu vết vừa xuất hiện? Hay nó vốn ở đó, chỉ chờ ánh sáng thích hợp để lộ ra?

Bên ngoài, già làng Nguyễn Quảng khẽ thở dài, giọng khàn đặc:

“Lời nguyền đã bắt đầu thức dậy rồi...”

Đêm xuống. Sương mù dày đến mức người ta chỉ nhìn thấy trước mặt vài bước. Ngôi làng như bị nuốt chửng trong tấm màn trắng lạnh lẽo. Từ trong căn nhà gỗ hoang lạnh, có người thề rằng nghe thấy tiếng gõ nhịp chậm rãi... như ai đó đang gõ cửa từ cõi chết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×