Căn nhà gỗ nơi xảy ra vụ án nằm chênh vênh ở rìa làng, ngay sát lối mòn dẫn vào cánh rừng. Nó vốn thuộc về ông Lập – một người đàn ông trung niên, sống độc thân nhiều năm, tính tình khô khan nhưng không gây thù chuốc oán với ai. Người ta bảo ông hiền lành, chỉ hay uống rượu và ít nói chuyện với hàng xóm. Vậy mà chính căn nhà cô quạnh ấy giờ đây lại biến thành tâm điểm của nỗi sợ hãi cả làng.
Khi thiếu úy Đặng Hoài bước vào, anh lập tức cảm nhận một mùi ngai ngái khó tả, nồng nặc mùi máu quyện với gỗ mục. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ không đủ xua tan cái u tối đặc quánh trong căn phòng. Mỗi bước chân vang lên tiếng kẽo kẹt như tiếng than vãn của những tấm ván già nua. Trong góc, thi thể ông Lập đã được đưa đi, chỉ còn lại khoảng tối lổn nhổn vết máu sẫm màu.
Hoài cẩn thận cúi xuống, quan sát những vệt loang lổ. Anh vốn quen thuộc với hiện trường các vụ án mạng, nhưng lần này lại khác thường. Những vệt máu không chảy lan như bình thường, mà co cụm thành từng đường dài như ai đó cố tình vẽ. Một số vệt nối lại với nhau, tạo thành hình thù lạ lùng, giống như ký tự cổ xưa nào đó. Anh rùng mình, đưa tay sờ vào, thấy lớp máu đã đông lại, lạnh ngắt.
“Có lẽ nạn nhân đã chết từ nửa đêm...” – Hoài lẩm bẩm.
Bên cạnh anh, một cán bộ pháp y địa phương, ông Minh, gật đầu:
“Đúng vậy. Nhưng điều kỳ quái là không tìm thấy vết thương gây tử vong rõ ràng. Tim nạn nhân ngừng đập, mạch máu căng như bị sốc cực độ. Giống như ông ta... chết vì sợ hãi.”
Hoài cau mày. Một người đàn ông trưởng thành, chết chỉ vì... sợ hãi? Thật khó chấp nhận.
Ông Minh hạ giọng:
“Cậu biết không? Trước khi chết, nạn nhân hình như nhìn thấy thứ gì đó. Tròng mắt giãn ra, biểu cảm cứng đờ. Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp tình trạng ấy... Năm ngoái, ở làng bên kia núi, cũng có một phụ nữ chết trong tư thế tương tự. Họ bảo bà ta thấy bóng trắng đi ngang sân.”
Hoài nhíu mày, không trả lời. Anh không muốn dính dáng tới mấy chuyện tâm linh. Nhưng trong thâm tâm, hình ảnh thi thể với đôi mắt trợn trừng kia vẫn ám ảnh anh.
Anh quay sang xem xét các vật dụng xung quanh. Chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng, trên đó còn sót lại chai rượu vơi nửa, chiếc ly ngả nghiêng. Một điếu thuốc cháy dở rơi trên nền, tắt ngấm trong vũng máu. Cửa ra vào và cửa sổ đều khóa từ trong, không hề có dấu vết cạy phá. Nếu có kẻ sát nhân, hắn đã thoát bằng cách nào?
Trong khi Hoài bận rộn ghi chép, dân làng tụ tập bên ngoài ngày càng đông. Tiếng bàn tán rì rầm hòa cùng tiếng chó sủa vẳng lại từ xa, tạo thành bầu không khí ngột ngạt. Một số người phụ nữ thì thầm rằng họ thấy ánh lửa đỏ lập lòe trong rừng đêm qua, như đuốc ma trơi.
Bất chợt, từ phía sau lưng Hoài vang lên tiếng gọi khàn khàn:
“Thiếu úy... cậu có thấy chưa?”
Anh quay lại, thấy già làng Nguyễn Quảng chống gậy đứng nơi ngưỡng cửa. Đôi mắt đục ngầu của ông nhìn xoáy vào những vệt máu dưới sàn. Ông bước vào, từng bước nặng nề, giọng run run:
“Hình dạng này... chính là dấu ấn của lời nguyền. Nhiều năm trước, cũng có người chết y hệt thế này. Dấu vết máu như tay ai in xuống, đó là... lời cảnh báo.”
Hoài cau mày:
“Bác nói vậy là sao? Lời nguyền nào?”
Già làng không trả lời ngay. Ông chống gậy, chỉ vào góc phòng nơi ánh sáng rọi xuống. Thứ mà Hoài thấy làm anh bất giác nín thở: trên vách gỗ, một bàn tay máu hiện rõ ràng, đỏ thẫm. Nó hằn in như vừa mới để lại, trong khi trước đó anh chưa từng thấy.
Ông Minh hốt hoảng:
“Sáng nay tôi đã khám nghiệm rất kỹ, hoàn toàn không có dấu vết này!”
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Hoài. Anh siết chặt bút, cố gắng giữ bình tĩnh. Có thể đó chỉ là do ánh sáng thay đổi, khiến vết máu ẩn hiện. Nhưng tại sao hình dạng lại giống hệt bàn tay người, năm ngón rõ ràng, hướng thẳng ra phía cửa?
Già Quảng thì thào:
“Bàn tay của người đã khuất... muốn chỉ đường.”
Chiều muộn, Hoài cùng tổ công tác rời căn nhà. Sương mù đã dày hơn buổi sáng, bao phủ lối đi như tấm màn trắng vô tận. Anh định quay về trụ sở huyện, nhưng dân làng giữ lại, khẩn khoản:
“Thiếu úy, xin đừng để chúng tôi một mình. Ngài phải ở lại, kẻo trong làng lại có thêm người chết.”
Ánh mắt sợ hãi của họ khiến Hoài chùn bước. Anh đồng ý ở lại qua đêm để giám sát. Người ta sắp xếp cho anh nghỉ tạm tại căn phòng trống ở nhà văn hóa làng.
Đêm xuống. Tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng chó sủa rời rạc, tất cả đều bị nuốt chửng bởi màn sương dày đặc. Hoài ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn về phía căn nhà gỗ lờ mờ trong bóng tối. Anh bật cuốn sổ tay, ghi lại những điều bất thường:
Vết máu tạo hình thù lạ.
Thi thể không có vết thương chí mạng.
Cửa khóa từ trong, không lối thoát.
Bàn tay máu trên vách xuất hiện muộn.
Anh gạch chân dòng cuối cùng, lòng dấy lên nghi ngờ. Nếu đây là vụ giết người, hung thủ đã tạo dựng hiện trường hoàn hảo. Nhưng bàn tay máu kia quá phi lý. Một kẻ sát nhân không thể quay lại để để lại dấu vết ngay khi công an đang hiện diện. Hay tất cả là sự ngụy tạo nhằm gieo rắc nỗi sợ?
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Hoài giật mình, vội đứng dậy. Khi mở cửa, anh thấy một cô gái trẻ, dáng người mảnh mai, tóc dài rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm.
“Anh là công an phải không?” – Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát.
“Đúng. Cô cần gì?”
“Tôi... tên là Hà Vy. Tôi biết chuyện xảy ra ở căn nhà gỗ. Và tôi nghĩ... nó liên quan tới ngôi miếu hoang.”
Hoài nhìn cô chằm chằm. Người dân trong làng ai cũng kiêng dè miếu Huyết Lan, chẳng ai dám nhắc tới. Vậy mà cô gái này lại trực tiếp đề cập.
Vy cúi đầu, giọng khẽ run:
“Đêm qua, tôi thấy ông Lập đi ngang qua rừng, hướng về phía miếu. Nhưng sáng nay người ta lại tìm thấy ông chết trong nhà. Tôi không dám nói với ai, sợ bị cho là bịa đặt. Nhưng... tôi tin rằng ông ấy đã gặp phải thứ gì đó trong rừng.”
Lời cô như một mũi dao khoét sâu vào nỗi nghi hoặc trong lòng Hoài. Anh thở dài, chậm rãi đáp:
“Cảm ơn cô. Ngày mai, tôi sẽ tới ngôi miếu đó.”
Vy nhìn anh, ánh mắt pha lẫn lo lắng và hy vọng. Trước khi rời đi, cô khẽ nói:
“Anh phải cẩn thận. Không phải ai bước vào ngôi miếu đó cũng có thể quay trở lại.”
Đêm càng về khuya, sương mù càng đặc quánh. Hoài nằm trên chiếc giường tre cứng ngắc, nhưng không tài nào chợp mắt. Trong đầu anh liên tục hiện lên hình ảnh bàn tay máu trên vách gỗ. Mỗi lần anh nhắm mắt, như có tiếng gõ nhịp vọng lại từ xa, chậm rãi và nặng nề: cộc... cộc... cộc...
Anh bật dậy, bước ra cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực. Nhưng ở phía xa, nơi căn nhà gỗ của ông Lập, anh thoáng thấy... một bóng trắng lướt qua.
Hoài nín thở. Tim anh đập dồn dập. Anh dụi mắt, nhìn kỹ lần nữa – không còn gì cả. Chỉ còn sương mù dày đặc vây kín, im lặng đến nghẹt thở.
Nhưng khi quay lưng lại, anh giật thót. Trên mặt bàn trước cửa sổ, nơi trước đó trống trơn, giờ đây xuất hiện một dấu vết ẩm ướt màu đỏ sẫm. Nó trải dài thành hình... một bàn tay.