bóng ma sau ô cửa

Chương 10: Nghi thức bị cấm đoán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hầm mộ tối đen như nuốt chửng mọi ánh sáng. Minh lần từng bước trên bậc đá trơn trượt, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng nói của kẻ mặt nạ trắng: “Đêm nay chưa phải lúc.”

Phía trước, bức tường đá bất ngờ dừng lại, mở ra một gian phòng rộng bất thường. Minh rọi điện thoại, ánh sáng lập lòe soi vào những hoa văn kỳ dị khắc khắp tường: những vòng xoắn lặp đi lặp lại, xen kẽ với hình người đang quỳ gối, tay chắp lại như trong nghi lễ. Trên nền đất, từng vệt đỏ thẫm kéo dài thành hình ngôi sao méo mó.

Mùi máu tanh ngai ngái còn vương lại, khiến Minh buồn nôn.

Ở chính giữa căn phòng có một bệ đá, trên đặt một chiếc hòm gỗ mục nát. Minh tiến lại gần, tay run rẩy chạm vào. Hòm khóa bằng dây xích hoen rỉ, nhưng lạ lùng thay, ổ khóa đã gãy, như thể có người vừa mở không lâu.

Cô đẩy nắp hòm. Một cuộn vải đỏ ẩm ướt lộ ra, bên trong là những trang giấy cũ kỹ viết tay. Mực đã loang, nhưng vẫn đọc được. Minh cẩn thận mở ra.

Những dòng chữ run rẩy hiện lên:

“Nghi thức giữ lời nguyền: Vào đêm trăng máu tháng Chín, phải hiến tế máu của kẻ trong làng, để ngăn bóng tối trỗi dậy. Nếu không, cả làng sẽ bị nuốt chửng.”

“Người được chọn là ‘kẻ mang huyết thống của kẻ phản bội’. Máu hắn sẽ giữ cho thần linh ngủ yên thêm một năm.”

Minh sững người. “Kẻ phản bội” ư? Ai là kẻ phản bội trong lịch sử của ngôi làng này? Và vì sao cháu bé Hậu lại trở thành vật tế trong đêm nay?

Cô lật nhanh những trang khác. Có những đoạn mô tả chi tiết, rợn người:

“Trước khi dao cắt, phải tụng đủ chín lần lời chú. Máu đổ xuống nền đất, thấm vào hình sao ngũ giác. Ai gián đoạn nghi thức, lời nguyền sẽ lập tức giáng xuống cả làng.”

“Nếu có kẻ lạ xen vào… hắn sẽ mang tai ương đến. Hãy ngăn chặn, bằng mọi giá.”

Minh lạnh sống lưng. Rõ ràng, sự xuất hiện của cô trong làng đã bị coi là “điềm xấu”. Và càng đáng sợ hơn, những cái chết gần đây… có thể đều liên quan đến việc duy trì nghi thức quái ác này.

Đột ngột, phía trên trần hầm vang lên tiếng bước chân rầm rập. Tiếng tụng niệm càng lúc càng dồn dập. Minh hiểu, nghi thức đang bắt đầu, ngay bên trên miếu.

Cô ôm chặt cuốn tài liệu nghi thức, định quay lại thì một bóng đen lướt ngang qua. Tiếng thở khàn khàn, hơi lạnh phả vào gáy. Minh giật mình rọi điện thoại – bốn phía đều trống rỗng, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên sát bên.

Cô chạy vội ra lối cũ, nhưng bất chợt, một bàn tay từ trong bóng tối chộp lấy cổ tay cô.

– Cô… không nên ở đây. – Giọng thì thào, khàn đặc.

Là hắn. Kẻ đeo mặt nạ trắng.

Minh cố giữ bình tĩnh:

– Ông biết nghi thức này là gì, đúng không? Tại sao không ngăn chặn họ?

Hắn im lặng hồi lâu, rồi đáp:

– Nghi thức này đã tồn tại hàng trăm năm. Nó không phải để cầu an, mà để che giấu một sự thật kinh khủng hơn. Nếu cô muốn biết… hãy đi sâu hơn xuống dưới hầm này.

– Xuống dưới nữa? – Minh nghẹn giọng. – Ở đó có gì?

– Thứ mà họ đang cố gắng giữ kín. Thứ đáng sợ hơn cả lời nguyền.

Nói rồi, hắn buông tay Minh, lùi dần vào bóng tối, biến mất như chưa từng có mặt.

Trên kia, tiếng trống dồn dập. Tiếng thằng bé Hậu kêu ú ớ bị bóp nghẹt trong tấm vải. Tiếng dao chạm vào bệ đá vang lên chan chát.

Minh chỉ có hai lựa chọn: lao lên ngăn cản nghi thức – chấp nhận đối mặt cả đám người điên loạn; hoặc liều đi xuống sâu hơn trong lòng hầm, để tìm sự thật mà kẻ mặt nạ vừa nhắc tới.

Cô hít một hơi, siết chặt cuốn tài liệu nghi thức trong tay. Đôi mắt lóe lên tia quyết tâm.

Dù lựa chọn nào, con đường phía trước cũng chỉ toàn máu và bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×